Chương 617: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (15)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 768 chữ
- 2022-02-08 03:44:03
Đợi đã!
Phong Quang kích động kêu to:
Có phải là anh nhầm cái gì rồi không? Tên tôi không...
Ai phải đến địa phủ cũng đều nói như vậy.
Tên tôi không phải là Đường Tiểu Nhạc! Anh quỷ sai, anh bắt nhầm người rồi!
Người đàn ông thiếu thốn biểu cảm nói:
Tôi còn phải đi tưới hoa.
Hả?
Tôi không thể lãng phí thời gian.
Dứt lời, hắn kéo xiềng xích đi. Chớp mắt, trên bãi cỏ mênh mông chỉ còn lại thi thể của một cô gái váy trắng và cơ thể mất đi hồn phách của Phong Quang
Mà ở sau một thân cây, có một cô gái thấy quỷ sai biến mất... Hay nói chính xác hơn là ma nữ, cô ta bay ra, cuối cùng nhìn thi thể của mình, không nói ra được là tâm tình gì rồi cũng bay đi mất.
Địa phủ tối tăm mù mịt, hôm nay cũng là cảnh tượng bừng bừng sức sống... Nói vớ nói vẩn!
Phong Quang vừa mở mắt đã bị người đàn ông kia dẫn đến địa phủ, hơn nữa rất trùng hợp là điểm dừng chân của bọn họ chính là địa ngục dầu sôi. Nghe tiếng kêu rên của vạn quỷ trong hồ sôi sùng sục, đây tuyệt đối không phải là thể nghiệm tốt đẹp gì!
Tay Phong Quang bị xiềng xích trói lại, một đầu xiềng xích bị người đàn ông nắm trong tay, vậy là lúc này dáng vẻ của bọn họ một trước một sau giống như hắn đang dắt chó, mà con chó này dĩ nhiên chính là Phong Quang!
Tôi đã nói là anh bắt nhầm người rồi, tôi thật sự không phải là Đường Tiểu Nhạc gì hết...
Dọc theo đường đi, chỉ nói mãi câu này Phong Quang cũng đã khô miệng khô lưỡi, nhưng người đàn ông ở trước mặt cô lại như mắt điếc tai ngơ, tự động ngăn lại tất cả âm thanh cô phát ra.
Cô tức đến nỗi muốn giết người!
Một đường đi không ngừng nghỉ, Phong Quang bị hắn dẫn đi tham quan toàn bộ mười tám tầng địa ngục, tâm tình cảm thấy kinh khủng, buồn nôn ban đầu bắt đầu trở nên tê dại. Cô sâu sắc cho rằng, cái cách tham quan trực tiếp này thật sự đã chữa khỏi bệnh sợ quỷ của cô rồi. Trên thế giới này, có lẽ đã không còn chuyện gì có thể làm cho cô cảm thấy sợ hãi nữa.
Cuối cùng, hắn dẫn cô... chính xác mà nói là dắt cô đến một cây cầu gỗ lim, xa xa là thác nước đổ xuống, nước chảy theo dòng sông không biết điểm cuối là nơi nào, mà ở hai bên bờ là hoa bỉ ngạn màu đỏ trải dài vô tận. Phía dưới cây cầu gỗ lim chính là nước sông trong veo, mà phía trên cây cầu gỗ lim thì có một cô gái trẻ đang ngồi đó. Điều đáng ngạc nhiên là cô gái này mặc quần áo gắn đầy đinh tán, quần bò rách, còn có mái tóc dài thì nhuộm màu vàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy đi ngược xu hướng, chính là một thiếu nữ bất lương.
Có một hàng dài người xếp hàng trước mặt cô ta, mỗi người đi qua, cô ta đều đưa cho người đó một cái bình đựng đồ uống giống như chai sữa chua uống. Nếu như người đó không chịu uống, cô ta sẽ trực tiếp ấn đầu người ta lên bàn, ép hắn ta nuốt vào.
Phong Quang giương mắt đờ đẫn nhìn.
Người đàn ông tóc trắng, quần áo đen dắt thẳng Phong Quang chen ngang đi lên đầu tiên:
Tôi đã đưa người đến rồi, lần sau đừng có bảo tôi đến nhân gian nữa, tôi rất bận.
Không phải là bận chăm mấy bông hoa kia thôi sao? Đã chăm đến mấy nghìn năm rồi còn chưa đủ à.
Cô gái tóc vàng mặc đồ hiện đại ở trước mặt người đàn ông mặc đồ cổ trang, thật sự là hai thái cực đối lập.
Mỗi một hồn ma đều phải do quỷ sai trông chừng, biết bọn họ đi đầu thai, ai cũng muốn làm sớm xong sớm, thế mà lại gặp phải cái người đàn ông chen ngang này, nhưng chẳng ai dám hé răng lên tiếng.
Nếu không phải là không đủ nhân lực, ta sẽ không kêu con đi đâu.
Cô gái tóc vàng vừa lật giở một quyển sổ vừa nói:
Rồi, rồi, rồi, không làm lỡ gian quý giá của con nữa, ta xử lý hồn phách con bắt đã.