Chương 620: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (18)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 706 chữ
- 2022-02-08 03:44:03
Giống như lúc này, Phong Quang nhìn thấy người đàn ông quần áo đen đứng ở cách đó không xa, dáng người hắn cao lớn, đặc biệt nổi bật trong biển hoa màu đỏ, hình như hắn đang nhìn một con bướm bay qua trước mặt đến ngẩn người. Hắn từ từ nâng tay lên, giơ ngón trỏ ra, có lẽ hắn muốn chạm vào con bướm kia, nhưng không biết hắn đang băn khoăn cái gì, lại thu tay về.
Con bướm kia cũng từ từ bay xa hắn, hơi thở tĩnh mịch tràn ra khắp người hắn. Trừ hoa bỉ ngạn đong đưa theo gió, trong trời đất này dường như cũng chỉ còn lại một mình hắn cô độc.
Phong Quang không nhịn được dừng bước lại, đột nhiên cô có một loại ảo giác rằng nếu mình làm phiền hắn, phá vỡ một phần yên tĩnh của hắn, vậy cô sẽ là một người xấu tội ác tày trời.
Ngay đúng lúc cô chần chừ do dự, Nại Hà quay đầu lại, hắn lạnh lùng nhìn Phong Quang một cái rồi thu hồi tầm mắt đi về phía khác.
Phong Quang vội vàng chạy đuổi theo hắn, theo bản năng túm lấy cánh tay hắn:
Đợi chút, anh không được đi!
Đừng động vào tôi!
Đột nhiên, hắn dùng tốc độ cực nhanh hất tay Phong Quang ra, hơn nữa còn xuất hiện ở chỗ cách cô ba bước chân.
Cô không đứng vững ngã xuống đất, may mà xung quanh toàn là hoa cỏ, cho dù dập mông xuống đất cũng không cảm thấy đau lắm, chỉ là cô cảm thấy tức giận trong lòng, lại tủi thân, nghĩ mình đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Hạ, có lúc nào bị người ta ghét như vậy chứ?
Cô tố cáo:
Nại Hà, anh là một người đàn ông không có phong độ!
…
Nại Hà im lặng nhìn cô, không hề có ý định đỡ cô dậy. Qua ba giây, năm giây, ba mươi giây… lần đầu tiên trong mắt hắn lộ ra tâm tư, ánh mắt trong nháy mắt đã bất chợt lộ ra sự mù mờ, hắn đang không hiểu.
Phong Quang không biết hắn đang không hiểu cái gì, cô cũng không bò dậy khỏi mặt đất, cứ ngồi như vậy. Một lúc sau, cô bưng mặt, bả vai nhỏ run rẩy, tiếng khóc nghẹn ngào như có như không truyền tới.
Rất lâu, cuối cùng hắn cũng hỏi:
Cô làm sao thế?
Tôi bị ngã đau!
Trong tiếng nức nở của cô đầy sự tủi thân, cơ thể nhỏ bé gầy yếu bởi vì khóc mà khẽ run rẩy, rất dễ kích thích sự đồng cảm của người khác.
Nại Hà không hề có cái thứ gọi là lòng đồng cảm, cho nên hắn chỉ lạnh nhạt
ồ
một tiếng, lại định rời đi.
Phong Quang không lên tiếng ngăn cản, cũng không đột nhiên đứng lên chặn trước mặt hắn.
Hắn đi được mấy bước lại dừng lại, quay đầu nhìn cô đang cuộn tròn, vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở kìm nén của cô. Một lát sau, hắn nói:
Đợi lát nữa Hắc Bạch Vô Thường sẽ tới đây tuần tra.
Cô vẫn không có phản ứng.
Bọn họ sẽ bắt cô hồn dã quỷ chạy trốn.
Cô ngồi dưới đất, xoay người đưa lưng về phía hắn, dùng giọng nghẹn ngào cực kỳ đáng thương nói:
Tôi biến thành cô hồn dã quỷ… còn không phải là vì anh à.
Nại Hà:
…
Cứ để bọn họ bắt tôi đi cho xong… dù sao có xuống mười tám tầng địa ngục, cho dù tôi không thể đi đầu thai, cũng sẽ có chỗ có thể ném tôi.
Cô cam chịu số phận nói, lại sụt sịt mũi, có lẽ là cảm thấy không còn hy vọng, khóc càng thảm hơn.
Sau đó, cô nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng bước chân khe khẽ, nhưng cô vẫn đau lòng vùi đầu khóc, căn bản không muốn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt.
Hắn nói:
Đi theo tôi.
Tôi không đi… Dù sao anh cũng muốn ném tôi vào địa ngục rút lưỡi hoặc là địa ngục dầu sôi…
Hắn lặng im rất lâu:
Tôi đưa cô về.