Chương 621: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (19)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 748 chữ
- 2022-02-08 03:44:04
Phong Quang không vui mừng ngay, ngược lại không chắc chắn hỏi:
Anh sẽ không lừa tôi chứ?
Tôi không có lý do gì để lừa cô.
Vậy thì tốt quá! Chúng ta đi thôi!
Người vừa rồi còn thấp giọng nỉ non đứng lên, vẻ mặt tươi cười nào có biểu tình buồn bã khi nãy? Ngay cả khóe mắt cũng không ướt chút nào.
Nại Hà cúi đầu nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu, hỏi vấn đề không giống vấn đề mà người như hắn sẽ hỏi:
Loài người đều xảo quyệt giống như cô à?
Tôi đây không phải là xảo quyệt, là thông minh.
Cô dương dương đắc ý:
Ai bảo anh bắt nhầm người, đưa tôi đến địa phủ lại không chịu trách nhiệm đưa tôi về. Vậy tôi cũng chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.
Nếu như hắn thật sự là một người đàn ông vô tình, vậy cô mới thật sự thảm.
Phong Quang nghiêng đầu, cười híp mắt nói:
Anh đã đồng ý đưa tôi về rồi, anh không thể đổi ý được.
Cô là người tu đạo à?
Cô ngẩn ra:
Đúng vậy, tôi coi như là nửa người tu đạo. Sao vậy, chẳng lẽ là tiên khí trên người tôi quá nhiều, anh đã nhìn ra rồi à?
Một câu cuối cùng, cô hỏi cực kỳ hưng phấn. Thường ngày bởi vì cô không thích tu luyện, tu vi cũng không cao thâm, cho dù là gặp người cùng tu người ta cũng chưa chắc có thể phát hiện ra cô là đồng đạo.
Cô là người tu đạo có tiên khí yếu nhất mà tôi từng gặp.
Phong Quang:
…
Vậy tự dưng hắn hỏi cái vấn đề này làm gì?
Nại Hà nói:
Người tu đạo đều cần lịch kiếp, lần này cô tới địa phủ nói không chừng chính là kiếp mà cô phải trải qua.
Lịch kiếp, Phong Quang từng nghe sư phụ nói tới cái này. Trong tam giới, cho dù là người hay là ma, ngay cả là yêu, chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới nhất định hoặc là cơ duyên đến thì sẽ phải trải qua một trận lịch kiếp, có thể vượt qua kiếp nạn này, tu vi sẽ có đột phá nhanh chóng. Đây chính là cái gọi là đại nạn không chết, nhất định hạnh phúc đến cuối đời.
Cô mừng khấp khởi:
Chẳng lẽ tu vi của tôi sắp tăng cao rồi?
Nại Hà nói không mặn không nhạt:
Tôi bắt cô vào địa phủ, hiển nhiên cô cũng sẽ thu được lợi ích.
…Anh muốn nói cái gì?
Trực giác của cô rất không ổn, giống như có một loại cảm giác không cẩn thận nhảy vào hố.
Là tôi bắt nhầm người, tôi phải đưa cô trở lại dương gian. Cô đến địa phủ một chuyến cũng thu được lợi ích, vậy có phải là cô nên hồi báo một phần lợi ích này mới tính là công bằng không?
Hay là… đợi sau khi tôi trở về rồi, tôi đốt nhiều vàng mã cho anh nhé?
Không phải gần đây lưu hành đốt vợ nhỏ sao? Vậy cô đốt người phụ nữ bằng giấy cho hắn cũng không phải không được.
Nại Hà nói:
Những thứ này đối với tôi mà nói không có tác dụng gì cả.
Vậy rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?
Bắt hồn ma chạy trốn đó lại.
Phong Quang ngẩn ra:
Anh muốn tôi… đi bắt quỷ?
Cô nghe đúng rồi đó.
Nhưng anh cũng nói tôi là người tu đạo có tiên khí yếu nhất anh từng gặp, thực lực của tôi thế nào chắc chắn anh cũng rất rõ. Tiểu quỷ bình thường nói không chừng tôi còn có thể miễn cưỡng bắt được, chứ nhỡ người ta là ác quỷ thì tôi biết làm thế nào?
Nại Hà tùy ý nói:
Đó cũng là kiếp số của cô.
Không được, tôi không làm!
Cô hừ hừ quay đầu đi:
Tôi lại không muốn có lịch kiếp gì hết. Lịch kiếp là chuẩn bị cho những người muốn phi thăng. Nhân gian tốt lắm, có đồ ăn ngon lại có trò vui, tôi không muốn phi thăng đâu.
Nói trắng ra là cô không có gì để theo đuổi hết.
Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không cần đưa cô trở lại dương gian nữa.
Nại Hà lại một lần nữa xoay người rời đi.
Này!
Phong Quang bám sát theo sau, đau lòng:
Anh đã nói sẽ đưa tôi về rồi, anh không thể nuốt lời được.