• 6,565

Chương 622: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (20)


Nại Hà lạnh lùng nói:
Tôi chỉ làm việc công bằng.



Anh!
Cô theo bản năng muốn giơ tay kéo hắn lại, không cho hắn đi, nhưng bị đôi mắt đen như mực của hắn liếc xéo. Nhớ lại tình cảnh bị hắn đẩy vừa rồi, cô lại rút tay về, rụt rè nói:
Tôi đồng ý còn không được à?


Giọng nói lạnh lùng của Nại Hà không chút thay đổi:
Xét thấy cô xảo quyệt, tôi nghĩ tôi không thể dễ dàng tin lời cô như vậy được.



Anh…
Cô nghiến răng:
Nếu như tôi lừa anh, tôi sẽ bị thiên lôi đánh!


Người tu đạo, một khi đã thề rồi, nếu như không làm được sẽ thật sự phải chịu sự trừng phạt của trời, cho nên Tử Vi chân quân vẫn luôn nhấn mạnh với hai chị em Phong Quang, nhất định không được tùy tiện thề.

Nại Hà dừng bước lại, đáy mắt đen như mực của hắn lóe lên một tia sáng. Lúc này hắn đã đạt được mục đích, có chút thiếu niên phong lưu, nhưng chút biến hóa tâm tư đó chỉ có trong nháy mắt, rất nhanh đã biến mất, làm người khác không khỏi cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Có rất ít người biết từ trước đến giờ Nại Hà bị cho là không có miệng, không có tim, không có biểu cảm, lại có một trái tim có thù tất báo, nếu hắn đã bị cô lừa thì thế nào cũng phải trả lại.

Cả đoạn đường đi hắn không hề bỏ lỡ tâm tình sợ quỷ của cô. Có lẽ bây giờ thị giác của cô mệt mỏi nên tạm thời không sợ quỷ nữa, nhưng tóm lại vẫn cứ có ác cảm. Bắt cô buộc phải đối mặt với sự vật đáng ghét, chuyện này khiến cho trái tim bị lừa của hắn cân bằng hơn nhiều.

Bây giờ sắc mặt Phong Quang rất khó coi:
Vậy tôi bắt được nữ quỷ đó rồi thì liên lạc với anh thế nào?



Dùng cái này.
Hắn lấy ra một lá bùa giấy màu đen:
Xé nó tôi tự nhiên sẽ xuất hiện.


Lúc Phong Quang giơ tay chạm vào lá bùa, hắn cũng lập tức thu tay lại. Cô chớp mắt khó hiểu, thầm nghĩ người đàn ông này giống như có bệnh bạch tạng, hình như không thích đụng chạm với người khác. Nói ra cô cũng là một người đẹp được công nhận, chưa từng thấy có người đàn ông nào tránh cô như tránh rắn rết thế cả.

Nại Hà nói:
Nhắm mắt lại.



Ồ…
Cô nghe lời nhắm mắt lại, lập tức cảm thấy hình như có một trận gió nhẹ lướt qua mặt, trong chốc lát đã mất đi ý thức.

Trong một căn chung cư ở thành phố A, một nam một nữ đang giằng co trong phòng.

Hạ Yên Vũ thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, lạnh mặt hỏi:
Anh thật sự có cách cứu Phong Quang?



Đương nhiên là thật rồi.
Người đàn ông cười ngả ngớn, hoàn mỹ mê người.


Rốt cuộc anh là ai? Dựa vào cái gì tôi phải tin anh?



Sơ xuất sơ xuất, tôi quên mất không tự giới thiệu với người đẹp.
Người đàn ông gãi đầu, cười vô tư hồn nhiên:
Xin chào người đẹp, tôi là Vân Tế, là sinh viên năm tư của đại học A. Ừm… Tôi và học muội Phong Quang từng có tình nghĩa cùng nhau cắn hạt dưa, miễn cưỡng cũng coi là bạn của em ấy.


Hạ Yên Vũ cũng không dám tin tưởng dễ dàng:
Anh là bạn của Phong Quang? Sao tôi chưa từng nghe thấy chị ấy nhắc tới?


Quan hệ của Phong Quang, Yên Vũ vô cùng rõ ràng. Giống như tất cả các cặp chị em sinh đôi khác, cho dù có chuyện gì bọn họ đều sẽ chọn chia sẻ với đối phương.


Ủa? Em ấy chưa từng nhắc tới tôi à? Vậy là tôi đơn phương cho rằng tôi và em ấy là bạn ư…
Trên mặt Vân Tế hiện lên vẻ thất vọng, gương mặt tuấn tú trưng ra thần thái buồn bã, thật sự có thể dễ dàng làm cho người ta cảm thấy si mê.

Nhưng Hạ Yên Vũ chưa bao giờ là một người bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, cô ta hỏi:
Sao anh lại biết Phong Quang xảy ra chuyện? Lại làm sao biết chúng tôi ở chỗ nào?



Đã một tuần liền tôi không thấy học muội Phong Quang rồi, nếu nghĩ em ấy xảy ra chuyện cũng không khó, còn về chỗ ở của các em, lại không phải là một mình tôi biết.
Hắn cười thần bí khó lường:
Không phải giảng viên Quân Dục mới tới cũng biết các em ở đâu sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.