Chương 624: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (22)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 763 chữ
- 2022-02-08 03:44:04
Thăm dò lực tinh thần của Phong Quang, em cho là tôi muốn làm gì?
Vân Tế ngẩng đầu cười mà như không cười nhìn Hạ Yên Vũ, trong ánh mắt có một loại ý tứ em đừng tưởng rằng người trên thế giới đều nghĩ xấu giống như em.
Hạ Yên Vũ nghẹn họng mãi mà không nói nên lời. Cái thứ không thể nói như lực tinh thần, hình như chỉ có đến gần mới có thể cảm nhận được.
Vân Tế thấy Hạ Yên Vũ không ngăn cản nữa, hắn lại cúi đầu xuống, vén tóc mái của Phong Quang ra, chạm trán mình vào trán cô. Đúng lúc hắn định nhắm mắt lại cảm nhận, thình lình, tầm mắt hắn đã đối diện với một đôi mắt mở lớn.
Hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô có sự mơ mơ màng màng lúc vừa tỉnh lại, sự mơ màng này làm cho trong lòng người ta có chút cảm giác mịt mù mà kỳ quái. Rất nhanh, hình như cô đã hoàn hồn lại, nhìn thấy một người đàn ông cách mình gần như vậy, mắt cô càng trợn to hơn, con ngươi sáng rực hình như cũng bị kinh ngạc. Vừa mới tỉnh lại cũng không biết là lấy đâu ra sức, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Vân Tế không phòng bị, lảo đảo, may mà chưa ngã xuống đất, lại nhìn qua đó, chỉ thấy cô nhảy từ trên giường xuống, đi chân trần trên đất, hỏi ba vấn đề có triết lý nhất trên thế giới:
Tôi là ai, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?
Vân Tế đột nhiên cảm thấy, khoảnh khắc tim đập nhanh vừa rồi của mình có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Phong Quang, chị tỉnh rồi!
Hạ Yên Vũ kích động ôm lấy người chị sinh đôi của mình:
May mà chị đã tỉnh lại, chị có biết là em lo lắng chết mất không hả!
Phong Quang hôn mê một tuần, cô ấy cũng lo lắng một tuần, càng đừng nhắc tới một tuần này sống như thế nào.
Phong Quang từ từ hoàn hồn lại, mơ màng hỏi:
Chị ra khỏi địa phủ rồi à?
Yên Vũ hỏi:
Địa phủ cái gì?
Chính là…
Phong Quang nhìn thấy Vân Tế, im bặt lại, nghi ngờ hỏi:
Anh hạt dưa, sao anh lại ở đây?
Còn không phải là nghe nói học muội Phong Quang xảy ra chuyện nên muốn tới giúp đỡ một chút sao? Kết quả không ngờ học muội lại thật lãnh khốc vô tình, vừa tỉnh lại đã đẩy tôi ra như vậy.
Vân Tế không hề phản cảm với cái biệt danh anh hạt dưa này, nhưng đối với chuyện cô vô tình đẩy hắn ra, hắn lại cảm thấy tủi thân.
À thì…
Phong Quang lúng túng nói:
Không phải là tôi mới tỉnh lại cho nên thần chí không minh mẫn sao?
Chuyện này không thể trách cô được, cô vừa tỉnh lại đã thấy gương mặt một người đàn ông chỉ cách mình chưa đến năm centimet, cô vừa xấu hổ vừa kinh sợ nên không nhịn được có phản ứng theo bản năng mà thôi.
Yên Vũ hỏi:
Phong Quang, chị quen anh ta thật à?
Quen? Coi là vậy đi…
Phong Quang suy nghĩ một lát, cô cũng mới chỉ gặp người đàn ông này hai lần, một lần là tình nghĩa cùng nhau cắn hạt dưa xem kịch hay, còn một lần chính là hắn phá hỏng thành quả lao động quét sân của cô. Nói ra thì khi đó cô còn nghĩ lần sau gặp lại người đàn ông này nhất định phải dạy dỗ hắn tử tế, kết quả… không có kết quả rồi.
Hạ Yên Vũ nói:
Học trưởng Vân Tế, cám ơn anh hôm nay đã đến giúp.
Vừa rồi học muội Yên Vũ còn phòng bị tôi như vậy, bây giờ nghe thấy một tiếng học trưởng này, coi như tôi không đi phí công một chuyến rồi.
Vân Tế cười khẽ, ánh mắt mê người:
Được rồi, nếu Phong Quang đã không sao, vậy thì tôi đi trước đây.
Tạm biệt học trưởng.
Hạ Yên Vũ lại liếc Phong Quang không động đậy.
Phong Quang bĩu môi:
Hạt dưa… tạm biệt học trưởng.
Vân Tế vẫy tay, đi ra ngoài, ra khỏi chung cư, nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn. Chuyện hồn phách rời khỏi thân thể như vậy, cô lại nói hồi hồn là hồi hồn. Chuyện thú vị như vậy có cần báo cáo với người đàn ông đó không?