Chương 625: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (23)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 783 chữ
- 2022-02-08 03:44:04
Phong Quang tỉnh lại, mặc dù làm cho Yên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy không định để cho Phong Quang dễ dàng qua cửa như vậy. Yên Vũ kéo Phong Quang bắt cô kể hết chuyện đã gặp phải ngày hôm đó lại một lần. Trời mới biết đến nửa đêm, Yên Vũ vốn tưởng là Phong Quang đến ở với Lữ Manh, lại nhận được điện thoại của Lữ Manh gọi tới nói Phong Quang xảy ra chuyện ở bệnh viện, cô ấy đã lo lắng thế nào.
Phong Quang bị tra hỏi không còn cách nào, chỉ có thể nói ra chuyện Lữ Manh dùng nửa năm Häagen-Dazs để mua chuộc cô, nhưng đối với chuyện cô như đi vào cõi thần tiên đến địa phủ, cô không hề kể một chữ nào cả. Vốn dĩ đi điều tra chuyện thủy tinh làm người bị thương, kết quả cô lại bị quỷ sai câu hồn đã đủ mất mặt rồi, cô không muốn mất thể diện thêm nữa, thân là người chị ra đời sớm hơn năm phút, cô vẫn cần mặt mũi.
Yên Vũ thấy Phong Quang báo bình an với Lữ Manh xong, không vui vẻ hỏi:
Cho nên thế nào rồi? Hai người điều tra ra cái gì chưa?
Cô ấy không biết Phong Quang lấy đâu ra dũng khí đi điều tra chuyện thần kỳ như vậy, chê sống lâu quá rồi à.
Mặc dù chị thất bại, nhưng chị vẫn tra ra được một số thứ.
Phong Quang cắn bánh ngọt, lúng búng nói, cái bánh ngọt này là Yên Vũ nể tình cô coi như bệnh nặng mới khỏi đặc biệt đi ra ngoài mua về cho cô đỡ thèm:
Em biết không? Trong vết thương của những người phụ nữ bị thủy tinh cứa đó đều thoát ra oán khí, chị bước đầu nghi ngờ chuyện này là do ma quỷ gây ra.
Trong vết thương có oán khí?
Yên Vũ cau mày:
Nếu như đây là oán khí đến chị cũng có thể nhìn ra được, vậy có thể thấy ma quỷ đang tác oai tác quái không lợi hại cho lắm.
Chứ lại không, con quỷ này phải yếu đến mức nào mới có thể khiến chị nhìn ra manh mối chứ?
Đối với chuyện đối phương nói ra đạo hạnh của mình yếu kém, Phong Quang căn bản không cảm thấy có gì không thoải mái. Nhiều năm như vậy cô đã sớm chấp nhận cái thiết lập thực lực yếu ớt này của mình rồi.
Hạ Yên Vũ suy nghĩ một lát rồi nói:
Chuyện này cứ để em xử lý đi, chị đừng nhúng tay vào nữa.
Em xử lý?
Đúng vậy, nếu còn để chị làm, chị lại xảy ra chuyện thì làm thế nào? Em không có cách nào ăn nói với ba mẹ cả, vả lại, thân là...
Thân là người tu đạo, đương nhiên phải trảm yêu trừ ma, bảo vệ người bình thường an toàn.
Phong Quang nói:
Lời này chị đã nghe em nói mấy trăm lần, chị đã thuộc lòng rồi.
Hạ Yên Vũ quét mắt qua phía cô:
Chị không được giấu em làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết chưa hả?
Biết rồi, biết rồi.
Phong Quang đáp qua loa lấy lệ, càng không dám nói ra chuyện cô đã đồng ý với một người đàn ông sẽ đi bắt quỷ nữ. Nhớ đến lúc hôn mê tỉnh lại, một lá bùa màu đen xuất hiện ở trong lòng bàn tay là cô đã hoảng lắm rồi.
Ngày hôm sau, cách một tuần lễ, cuối cùng Phong Quang cũng lần nữa bước chân vào sân trường, vẫn như trước đây, vừa đi đến lớp học môn tự chọn cô đã bị Lữ Manh kéo vào một góc.
Phong Quang, coi như cậu không sao rồi, cậu có biết mình lo lắng cho cậu nhiều thế nào không hả?
Lữ Manh móc ra một đống đồ ăn vặt trong ba lô nhét vào trong lòng Phong Quang:
Cậu nhìn này, những thứ này đều đồ cậu thích ăn. Cậu có còn muốn ăn gì nữa thì cứ nói với mình, mình sẽ cố gắng hết mức thoả mãn yêu cầu của cậu.
Phong Quang bất ngờ nhướng mày:
Tiểu Khả Ái, lần này cậu hào phóng vậy.
Chúng ta là quan hệ gì chứ hả? Cậu là Đại Khả Ái của mình đó.
Lữ Manh nghĩ lại vẫn còn rùng mình nói:
Cậu không biết lúc mình nhìn thấy cậu nằm dưới đất, bên cạnh còn là thi thể của một cô gái, mình đã sợ hãi thế nào đâu?
Đúng rồi... Cái cô gái đó, cậu có biết cô ấy là ai không?