Chương 668: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (3)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 834 chữ
- 2022-02-08 03:44:09
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Tô Phạt tối sầm lại, hắn vòng tay ôm lấy eo Phong Quang, kéo cô vào trong ngực mình, dường như không chú ý tới chuyện thân thể cô cứng đờ trong nháy mắt:
Là lỗi của ta, nếu ngày đó không phải ta quá sốt ruột muốn cứu nàng thì bọn chúng cũng không chó cùng rứt giậu mà làm nàng bị thương.
Chuyện đó... không liên quan tới ngươi.
Thấy vẻ mặt tràn đầy hối hận của hắn, cô không tự chủ được an ủi một câu, cho dù nó chẳng liên quan gì tới điều cô đang nghĩ trong lòng cả.
Theo như lời của Tô Phạt thì cô vừa tin lại vừa không dám tin, thực ra điểm khiến cô nghi ngờ nhất chính là tự nhiên Hệ thống chủ lại biến mất một cách kỳ lạ. Trong khoảng thời gian này, cô không ngừng gọi tên Hệ thống chủ, trước đó cô gọi bốn, năm lần, cho dù nó không muốn để tâm đến cô thì cũng sẽ lên tiếng nói một câu như:
Ký chủ, cô thực phiền
, nhưng giờ nó lại hoàn toàn không hồi âm một tiếng nào.
Tuy hiện tại cô đang ở Thiên giới nhưng nam nữ chính có tồn tại ở thế giới này hay không cô cũng không biết, bởi vì thân phận của cô vốn dĩ đã không thích hợp rồi. Cô nhớ rõ, thân phận của cô hẳn phải là hoàng hậu ở nhân gian, là thiên kim tiểu thư của phủ Thừa tướng chứ không phải công chúa điện hạ ở Thiên giới, có quan hệ với Tô Phạt, thậm chí cô còn chẳng nhìn thấy sự tồn tại của hắn trong cốt truyện nữa.
Càng quan trọng hơn là Phong Quang hoàn toàn không có ký ức ở thế giới này, trong quá khứ, chuyện này chưa từng xuất hiện. Trước giờ Hệ thống chủ cũng chưa từng gặp trục trặc như thế, huống chi, cho dù có là hiệu ứng cánh bướm thì cũng chưa từng thay đổi thân phận của cô bao giờ.
Phong Quang bị nam nhân ôm vào lòng, cái ôm của hắn thực ấm áp, hơi thở trên người hắn cũng vô cùng dễ chịu, rõ ràng là một nam nhân có thể dễ dàng đem đến cho phụ nữ cảm giác an toàn, thế nhưng Phong Quang lại cứ thấy trong lòng thấp thỏm không yên. Đây là cảm giác thấp thỏm, bất an chưa bao giờ xuất hiện, bởi vì cô hoàn toàn không biết gì về thế giới này hết.
Phủ đệ của Tô Phạt là Vị Danh Cư, Phong Quang tỉnh lại khiến cho người ở nơi đây đều thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ Tô Phạt ra, chắc chỉ có nha hoàn bên người cô là Vân Tước cảm thấy yên lòng hơn ai hết.
Vân Tước vốn là một con tiểu yêu ở nhân gian, qua rất nhiều năm mới tu luyện được thành tiên, vừa lên Thiên Đình đã lọt vào mắt công chúa, trở thành thị nữ bên người cô. Nói là thị nữ nhưng thực ra, trước đó, Phong Quang đã coi nàng ta như bằng hữu, không có gì giấu nhau cả.
Vân Tước là một tiểu cô nương rất đáng yêu, hiện tại nàng ta đang búi tóc cho Phong Quang, vui vẻ nói:
Công chúa hôn mê hơn một tháng trời, cũng may là người đã tỉnh rồi, Vân Tước cũng có thể yên tâm.
Phong Quang nhìn bản thân mình qua gương đồng, cô giơ tay lên, ngón tay chạm vào băng gạc quấn quanh cổ.
Công chúa yên tâm, cô gia đã tới Bắc Trạch tìm tiên dược tốt nhất, nhất định sẽ không để lại sẹo đâu. Bắc Trạch là địa phương cực kỳ hung hiểm trong tam giới, vì tìm thuốc cho Công chúa mà cô gia đã phải trải qua muôn ngàn gian khó.
Phong Quang nhướng mắt:
Thật sao?
Còn không phải sao, cứ hỏi khắp tam giới này xem, nam nhân nào yêu thương phu nhân nhà mình nhất thì chắc chắn tất cả mọi người đều nhắc tới tên cô gia.
Phong Quang thấy Vân Tước tôn sùng Tô Phạt như thế thì quay đầu lại nhìn nàng ta:
Sau khi ta gả chồng em mới theo ta vào Vị Danh Cư làm thị nữ, đúng không?
Đúng thế.
Vân Tước cười:
Vì em nhát gan, sợ gây chuyện, Công chúa sợ mình rời khỏi Thiên cung rồi thì kiểu gì em cũng bị người khác bắt nạt, thế nên mới mang theo em tới Vị Danh Cư như của hồi môn.
Nói như thế, Phong Quang mới là chủ nhân chân chính của nàng ta.
Theo thói quen, Vân Tước nhanh chóng chải xong cho Phong Quang một kiểu tóc đơn giản mà không mất đi sự tinh xảo. Phong Quang thấy nàng ta đã làm xong, mới đứng lên nói tiếp:
Ta có thể hỏi em mấy vấn đề được không?