Chương 679: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (16)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 775 chữ
- 2022-02-08 03:44:11
Làm phiền đại di phụ lo lắng rồi.
Giản Thiện thậm chí còn không duy trì nổi nụ cười cứng ngắc của mình, nói câu cáo từ rồi lập tức biến mất khỏi Đăng Thiên Lâu.
Tô Phạt cúi đầu nhìn Phong Quang:
Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.
Ừm...
Phong Quang rũ mắt, không cho hắn nhìn thấy tia cảm xúc trong mắt mình.
Sự xuất hiện của Giản Thiện càng làm cô mơ mơ hồ hồ trong trạng thái mất trí nhớ. Tô Phạt đã thừa nhận thân phận của Giản Thiện rồi, nhưng cô vẫn thấy nghi hoặc, tại sao hắn lại nói Tô Phạt là người nguy hiểm, tại sao lại nói là tới cứu cô đi chứ?
Tô Phạt không đơn giản, đây là dự cảm mà cô đã có từ trước rồi. Hệ thống chủ sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Trước khi mất trí nhớ, tại sao cô lại ở bên người đàn ông này chứ không phải là Chung Nhiên? Mọi chuyện bện chặt vào với nhau càng làm người ta nghĩ mãi không thông.
Nhưng Phong Quang có thể chắc chắn một chuyện rằng, nhất định Tô Phạt không đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ... có lẽ chuyện cô mất trí nhớ cũng có liên quan tới hắn.
Phong Quang không khỏi giơ tay chạm vào băng gạc quấn trên cổ mình, vết thương trên cổ cô vẫn chưa lành lại, thế nên cũng chưa thể gỡ băng gạc ra.
Tô Phạt thấy động tác của cô thì hỏi han đầy quan tâm:
Vết thương làm nàng khó chịu sao?
Không phải... Chỉ là ta cảm thấy hơi ngứa.
Cô thuận miệng bịa chuyện.
Cho dù cảm thấy ngứa cũng không thể gãi được, nếu không sẽ để lại sẹo đấy.
Tô Phạt nghĩ một chút, lại nói:
Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, Phong Quang có thể lựa chọn cắn tay của ta.
Cô bị sự nghiêm túc của hắn chọc cho bật cười:
Huynh nghĩ ta là Hạo Thiên Khuyển chắc? Ta không cắn người nhé.
Có thể được Phong Quang cắn, ta cam tâm tình nguyện mà.
Cô lẩm bẩm:
Muốn ta cắn người, còn lâu ta mới bằng lòng ấy.
Phong Quang đang thương xót ta.
Còn lâu ta mới thương xót huynh, ta thương cái răng của ta thôi.
Phải phải phải, Phong Quang không thương xót ta.
Trước sự phụ họa đầy dịu dàng của hắn, mặt Phong Quang lập tức đỏ ửng, đại khái rất giống với một đôi nam nữ đang trong quá trình tìm hiểu yêu đương, cảm giác giống như cho dù bên phía nữ nói gì thì bên phía nam cũng sẽ bao dung không hạn chế.
Loại cảm giác kỳ quái này khiến cô thấy hơi khủng hoảng. Không thể phủ nhận rằng, người đàn ông này có sức hấp dẫn rất lớn, có thể khiến người ta động lòng dễ như trở bàn tay. Nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện, cô tự nhủ với bản thân là không thể thích người đàn ông này dễ như thế được.
Sau khi quay về Vị Danh Cư, cuộc sống lại giống như mấy ngày trước đây. Phong Quang và Tô Phạt vẫn ngủ chung giường nhưng cũng chỉ là ngủ một cách đơn thuần, chẳng làm chuyện gì khác cả.
Trong chuyện này, Tô Phạt đã hoàn toàn thể hiện ra phong độ lịch thiệp của mình. Hắn biết thực ra cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình nên cũng sẽ không làm ra bất kỳ hành động thân mật nào khiến cô phải phản cảm.
Ba ngày sau, ngày sinh thần của Thiên Hậu đã tới.
Phong Quang cảm thấy có hơi lo lắng, cô chỉ sợ mình vào Thiên Cung rồi lại chẳng nhận ra được ai, bao gồm cả cha mẹ mình, cô cũng không quen biết họ, nghĩ tới cảnh tượng như thế thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Tô Phạt an ủi cô:
Không cần lo lắng, lên trên điện rồi, có ta ở cạnh nàng.
Tuy nói hiện tại cô có sự đề phòng không nhỏ với người đàn ông này, nhưng lúc này nghe được chính miệng hắn nói ra mấy chữ
có ta ở cạnh nàng
, trong lòng cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bởi đây là tiệc mừng thọ của Thiên Hậu nên hôm nay Phong Quang trang điểm cực kỳ lộng lẫy, trâm vàng cài tóc tinh xảo, váy lụa đỏ thẫm phiêu dật vừa lộ ra sự cao quý lại vừa tôn lên vẻ đẹp thanh lệ. Thần thái tao nhã của cô, thật sự còn đẹp hơn cả trong tranh vẽ nữa.