• 6,565

Chương 691: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (28)



Là do ta ăn trưa no quá nên giờ mới chưa muốn ăn thôi.
Phong Quang ngẩng đầu cười với Vân Tước. Tô Phạt đã tới học viện theo thông lệ nên chỉ có mỗi Vân Tước ở bên cạnh cô mà thôi.

Vân Tước cười đáng yêu:
Vậy là tốt rồi, em còn tưởng công chúa không khỏe ở đâu. Em đã bảo mà, công chúa thích ăn bánh hoa quế do cô gia làm nhất, sao có thể không thích được chứ?



Vân Tước.



Dạ?
Bị Phong Quang đột nhiên gọi thẳng tên, Vân Tước hơi hoảng hốt:
Công chúa có gì phân phó ạ?



Có phải em thích Tô Phạt không?


Vấn đề này tới quá mức đột nhiên và ngoài dự liệu, cả người Vân Tước cứng đờ, một lát sau, nàng ta sợ hãi nói:
Công chúa đừng nói đùa thế, sao em lại có thể thích cô gia được chứ?


Phong Quang cười, cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Vân Tước cười như không cười:
Em là thị nữ thiếp thân của ta, em suy nghĩ gì trong đầu, chẳng lẽ ta còn không phát hiện ra hay sao?



Công chúa...



Vân Tước, không cần giảo biện nữa, kỹ thuật diễn của em quá tệ.
Phong Quang nhoẻn miệng cười:
Ba câu em nói thì có hai câu đều là nhắc tới Tô Phạt, mà hai câu này ngoài khen Tô Phạt, hâm mộ ta được gả cho một người đàn ông tốt, thì chỉ có như thế thôi sao? Vân Tước, hâm mộ một người, nếu không biết khống chế thì sẽ trở thành đố kỵ.


Vân Tước lập tức quỳ sụp xuống đất, thấp thỏm bất an đáp:
Vân Tước... Vân Tước không dám đố kỵ với công chúa.



Là không dám, hay là chưa dám?
Trước kia, Phong Quang ghét nhất là hở ra lại có người quỳ sụp xuống trước mặt mình, dù sao cô cũng tiếp nhận giáo dục của thời hiện đại, nhưng giờ nhìn nha đầu đang quỳ gối trước mặt mình đây, trong lòng cô không hề có nửa phần bối rối.

Vân Tước hoảng sợ ngẩng đầu lên:
Công chúa... xin người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nô tỳ như thế!



Hiện tại sao lại xưng nô tỳ thế?
Phong Quang buồn cười nói:
Vân Tước, thế ta hỏi em, em có phải là thị nữ đi theo ta gả tới Vị Danh Cư không?



Vâng... Vân Tước là thị nữ hồi môn, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh công chúa.



Nhưng sao ta lại nhớ ra rằng... thực ra vào ngày đại hôn của ta, ta hoàn toàn chưa tiến vào Vị Danh Cư thì đã xảy ra chuyện phải vá vết nứt của Thiên giới... Em sao có thể theo ta tới đây được nhỉ?


Vân Tước cả kinh, sắc mặt biến đổi:
Công chúa... Người nhớ lại rồi sao?



Những thứ cần nhớ... cũng nhớ lại gần hết rồi.
Phong Quang nói dối như thật, thực ra cô chẳng nhớ lại được gì hết, chỉ là lừa dối Vân Tước dựa theo nội dung trên lá thư kia mà thôi.

Sắc mặt Vân Tước trắng bệch, cúi đầu, cắn môi nói:
Công chúa... Xin người hãy tha thứ cho nô tỳ.



Tha thứ?
Phong Quang cười lạnh:
Em đã làm sai chuyện gì mà cần ta phải tha thứ chứ?



Nô tỳ... nô tỳ không nên lừa dối công chúa, càng không nên... càng không nên sinh ra tư tâm với cô gia, giúp cô gia lừa gạt công chúa.


Phong Quang híp mắt, không giận mà uy:
Vân Tước, em đã quên, em đã quên mất chủ nhân chân chính của mình là ai rồi.



Vân Tước đáng chết!
Nàng ta khom lưng, hai tay chống trên mặt đất, đầu cũng đập xuống nền sân tạo nên những âm thanh không nhỏ.

Phong Quang nghe âm thanh này thì thấy đau cả đầu, ngón tay cô cong lại, gõ nhịp lên mặt bàn đá. Qua vài giây, trong lúc Vân Tước đang lo lắng tới cực điểm, cô mới hỏi:
Lần này ta mất trí nhớ, sao em lại không nói chân tướng mọi chuyện cho ta biết chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.