Chương 692: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (27)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 737 chữ
- 2022-02-08 03:44:13
Theo như trên lá thư kia viết, vào lần cô mất trí nhớ thứ ba, Vân Tước đã nói cho cô nghe hết thảy mọi chuyện, thế nên cô mới có thể nhớ ra rất nhiều chuyện khác, đi tìm Thái Bạch Kim Tinh và Giản Thiện hỏi chuyện, chỉ có điều không hiểu tới cuối cùng, tại sao cô lại mất trí nhớ lần nữa.
Vân Tước ngẩng đầu lên, trên trán nàng ta xuất hiện một vết thương đang đổ máu, màu máu đỏ trên cái trán trắng trẻo nhìn cực kỳ ghê người, nàng ta hổn hển đáp:
Lúc trước... nô tỳ thấy dáng vẻ không biết gì của Công chúa thì không đành lòng, cho nên... cho nên mới bất chấp nguy hiểm nói cho Công chúa biết sự thật. Nhưng mà... sau khi Công chúa biết sự thật thì đã xảy ra rất nhiều chuyện, Công chúa phát hiện mình có thai, nhưng cô gia... cô gia lại nói...
Phong Quang bình thản tiếp lời:
Hắn không muốn có đứa bé này.
Vâng...
Vân Tước tiếp tục nói:
Công chúa tìm mọi cách trốn khỏi Thiên giới, xuống nhân gian, trốn dưới đó năm năm trời, mà năm năm ở nhân gian thì cũng chỉ bằng một cái chớp mắt trên Thiên giới, công chúa bị cô gia tìm được rất nhanh...
Vân Tước.
Phong Quang ngồi thẳng người, cười như không:
Ta nhớ rõ em là Tước yêu, chỉ cần trong thiên hạ, nơi nào loài chim bay được thì em đều sẽ nghe ngóng được tin tức, đúng không?
Nếu nói lúc trước sắc mặt Vân Tước chỉ là tái nhợt thì hiện tại đã chuyển sang trắng bệch, nàng ta càng hạ người xuống thấp hơn:
Công chúa, là nô tỳ sai! Nhưng mà... nhưng mà lúc đó cô gia phát hiện ra là do nô tỳ nói sự thật với Công chúa, ngài ấy... ngài ấy muốn giết nô tỳ, nô tỳ không có cách nào... Công chúa, nếu người từng nhìn thấy thủ đoạn của cô gia thì người sẽ hiểu tại sao nô tỳ lại sợ hãi như thế, cô gia rất ít khi lấy mạng người khác... Ngài ấy chỉ biết... chỉ biết biến con người thành Nhân trư, nhốt ở trong phòng tối tăm ngột ngạt...
() Nhân trư: một loại cực hình, chặt hết chân tay, móc mắt,… chỉ để lại thân xác nhưng không cho kẻ đó chết.
Nghĩ đến những thứ mình đã nhìn thấy ở trong gian phòng kia, Vân Tước cực kỳ sợ hãi. Những người trước đây từng đắc tội với Phong Quang, cho dù là thần hay ma, cũng chẳng cần biết thân phận của bọn họ cao quý thế nào, vào đến phòng tối rồi thì bọn họ đều giống nhau hết.
Mà sở dĩ Tô Phạt để lại Vân Tước cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, vạn nhất một ngày nào đó nếu Phong Quang lại rời đi thì Vân Tước sẽ có tác dụng. Bởi vậy nên nàng ta mới còn được sống lành lặn như bây giờ. Nhưng nội đan của Vân Tước còn ở trong tay Tô Phạt, chỉ cần nàng ta làm ra chuyện gì quá giới hạn lần nữa... vậy thì đời này của nàng ta coi như xong.
Em nói... Hắn thích biến những người đó thành Nhân trư ư?
Vâng...
Phong Quang đột nhiên thấy hoảng sợ, liệu có phải Tiếu Tiếu của cô cũng sẽ... Cô siết chặt góc váy của mình, cố ép mình phải bình tĩnh lại:
Em nói phòng tối kia ở chỗ nào?
Ở ngay bên dưới Vị Danh Cư...
Ý em là mật thất hả?
Không...
Vân Tước lắc đầu:
Công chúa, sự việc lớn nhỏ của Vị Danh Cư cũng không đơn giản như người thấy đâu. Vị Danh Cư có hai cái, ở ngay bên dưới mặt đất, có một kiến trúc ngầm giống hệt Vị Danh Cư trên mặt đất này.
Phong Quang nghe nói vậy thì bàn chân không tự chủ được mà khẽ cử động. Cô hoàn toàn không ngờ rằng lại có tới hai Vị Danh Cư, trên mặt đất một cái, dưới mặt đất một cái. Nhưng Tô Phạt vốn là người mà người bình thường không sao hiểu được, có tới hai Vị Danh Cư cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Cô hỏi Vân Tước:
Em biết cách tới Vị Danh Cư ngầm kia, đúng không?