Chương 698: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (35)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 775 chữ
- 2022-02-08 03:44:13
Khi đó, ta mới tới học viện đảm đương vị trí lão sư môn thảo dược, các nàng là khóa đệ tử đầu tiên ta dạy dỗ.
Tô Phạt chậm rãi kể:
Ta còn nhớ rõ, trong khóa học đầu tiên, nàng đã để lại cho ta ấn tượng không nhỏ.
Bởi vì ta xinh đẹp à?
Hắn bật cười:
Cái này cũng coi như là một nguyên nhân, càng quan trọng hơn là, nàng đã hỏi thẳng ta trong giờ học rằng ta có thiếu phu nhân không, nếu thiếu thì nàng có thể đảm nhiệm, nếu không thiếu thì nàng càng muốn làm phu nhân của ta. Ta còn nhớ rõ, lúc đó, sau khi nàng hỏi xong mấy câu này, ta vẫn còn suy nghĩ xem phải trả lời nàng thế nào.
Phong Quang không ngờ được rằng mình lại là người trêu ghẹo hắn trước, thái dương không khỏi giật giật:
Vậy huynh đã trả lời thế nào?
Ta nói... Nếu nàng có thể nhận được điểm tuyệt đối môn thảo dược học của ta thì ta sẽ cho nàng câu trả lời.
Huynh quá giảo hoạt rồi.
Tô Phạt xoa tóc cô:
Nghĩ ở một góc độ khác, đây cũng là muốn tốt cho thành tích học tập của nàng thôi.
Sau đó, thành tích môn thảo dược của ta tăng lên à?
Cũng không.
Tô Phạt lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ:
Nàng vẫn cứ trốn học, ta hỏi nàng mười câu thì có tới chín câu nàng đều không trả lời được, so với môn thảo dược của ta thì nàng càng cảm thấy hứng thú với kiếm thuật hơn.
Đó là do... tính tình của ta hoạt bát.
Cái lý do này của cô, nếu điểm tuyệt đối là một trăm thì chắc chỉ được ba mươi.
Nhưng Tô Phạt lại nghiêm túc tự hỏi:
Phong Quang nói cũng có lý. Tính cách nàng hoạt bát, còn môn thảo dược lại quá mức buồn tẻ, tất nhiên nàng sẽ không thích nó rồi. Khi ấy ta đã nghĩ, vấn đề mà Phong Quang hỏi vào hôm đi học đầu tiên liệu có phải là hỏi cho vui hay không.
Cái đó... cái đó thì...
Cô không có ký ức nên không có cách nào giải thích được.
Tô Phạt cười nhẹ:
Tuy Phong Quang không thích học thảo dược nhưng căn cứ theo quy định của học viện, nàng trốn học quá nhiều, ta phải có hình phạt tương xứng dành cho nàng, thế nên ta bắt đầu yêu cầu nàng sau buổi học phải tới vườn thuốc học bù. Ta còn nhớ rõ, khi ta nói ta sẽ bổ túc cho nàng, nàng tỏ ra vô cùng đau khổ.
Cái đó là đương nhiên... ai mà thích bị lão sư giữ lại trường để bổ túc chứ?
Ta thấy dáng vẻ không vui của nàng thì lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phong Quang:
...
Hắn giơ tay lên, ngón trỏ búng nhẹ lên chóp mũi cô:
Ai bảo nàng cứ luôn trốn giờ học của ta chứ? Sao không trốn giờ của lão sư khác hả?
Có lẽ bởi vì huynh quá đẹp, ta sợ nhìn lâu sẽ không cầm lòng được.
Lời giải thích này, ta có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Tô Phạt mỉm cười:
Khi đó, nàng vì muốn ta được vui vẻ mà luôn nói ta rất đẹp. Lúc ta bảo nàng trả lời câu hỏi, nàng lại thích dùng cái câu ‘Lão sư à, sao người lại đẹp như thế chứ’ để phớt lờ câu hỏi của ta.
Đây quả thực đúng là phong cách hành xử của Phong Quang cô. Hơn nữa, cô quả thực là một học sinh kém, trước giờ chưa từng học giỏi bao giờ. Phong Quang cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ nhìn đất, nhìn trời mà không dám nhìn hắn.
Tô Phạt cười:
Giờ lại thấy ngượng rồi à?
Khụ... Ta không ngượng ngùng nhé. Cái này gọi là tuổi trẻ bồng bột, tùy ý tiêu sái. Hơn nữa, huynh thật sự rất đẹp mà, ta nói thế cũng có sai đâu.
Đúng, nàng nói gì cũng đúng.
Hắn cười vui vẻ, sau đó lại nhìn về phía một quán trọ, nói:
Chúng ta tới nơi rồi.
Phong Quang nhìn biển hiệu phía trên là
Quán trọ một gian
, trầm tư nói:
Đây là quán trọ ngày trước chúng ta ở sao, bây giờ vẫn còn, quả thực cũng không dễ dàng.
Vẫn có câu giữ vững sự nghiệp còn khó hơn gây dựng sự nghiệp, hiện tại quán trọ này vẫn còn, có lẽ đời sau của vị chưởng quầy kia cũng không phải người có trí tuệ bình thường rồi.