Chương 699: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (36)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 737 chữ
- 2022-02-08 03:44:13
Phong Quang hỏi:
Chúng ta nghỉ chân ở đây luôn à?
Đúng thế, chúng ta sẽ nghỉ chân ở quán trọ này mấy ngày.
Tô Phạt cầm tay Phong Quang đi vào, rất nhanh liền có tiểu nhị tiến lên chào đón:
Hai vị khách quan nghỉ chân hay ở trọ thế ạ?
Tô Phạt nói:
Một căn phòng ở tầng trên.
Được rồi, một căn phòng ở tầng trên.
Tiểu nhị quán trọ tinh mắt nhận ra hai người này là phu thê, tuy có không ít các cặp phu thê tới quán trọ này ở nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một cặp phu thê đẹp đến vậy.
Tiểu nhị dẫn hai người Tô Phạt tới trước mặt chưởng quầy đặt tiền đặt cọc. Chưởng quầy vốn đang cắm cúi tính toán sổ sách, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Quang liền sửng sốt một chút, đến tận khi người khác lấy làm kỳ quái, ông ta mới hỏi:
Cô nương là?
Tiểu nhị nói:
Chưởng quầy, ngài làm sao thế? Hai vị này là khách quan tới ở trọ.
À, ở trọ hả?
Lúc này, chưởng quầy mới hồi thần:
Cô nương, xin lỗi cô, ta chưa bao giờ thấy cô gái nào đẹp như cô nên mới không khỏi ngẩn ra giây lát. Hai vị là phu thê đúng không, trai tài gái sắc, quả nhiên là duyên trời tác hợp.
Tô Phạt cười, lấy một thỏi bạc ra:
Đây là tiền thuê trọ.
À, vâng.
Chưởng quầy nhận bạc, lại quát lên với tiểu nhị:
Còn thất thần ở đây làm gì hả? Mau đưa khách quan lên phòng đi.
Tiểu nhị vội nói:
Vâng vâng vâng, mời hai vị đi theo ta.
Sau khi đi theo tiểu nhị của quán vào phòng, Phong Quang nói với Tô Phạt:
Chúng ta ở trọ ở đây, sau đó thì sao? Tiếp theo đây chúng ta làm gì?
Về kế hoạch đi xuống nhân gian, cô hoàn toàn không nghe thấy hắn nhắc tới lần nào.
Tô Phạt nói:
Ngày mai là lễ Thất Tịch của nhân gian, ta dẫn Phong Quang đi thả hoa đăng nhé?
Thả hoa đăng cầu nhân duyên à?
Chẳng phải nhân duyên của Phong Quang là ta sao?
Thế thì ta đi thả đèn làm gì?
Tô Phạt hơi mỉm cười, dịu dàng đáp:
Tuy nói không thể cầu nhân duyên nhưng có thể hứa nguyện hai chúng ta sẽ bên nhau lâu dài, cả đời bình an, chẳng phải cũng rất tốt hay sao?
Có quỷ mới muốn bên nhau lâu dài với ngươi ấy!
Phong Quang chớp mắt đầy vẻ khó hiểu, hỏi:
Nhưng chúng ta là thần tiên rồi mà, người phàm hướng về thần cầu bình an, thế chúng ta cầu khấn ai?
Phong Quang...
Hắn thở dài:
Cái gọi là thả đèn chỉ đơn giản đại diện cho mong ước tốt đẹp của mình thôi chứ không thật sự cầu xin ai cả.
Cô cong môi cười:
Huynh nói cũng đúng...
Vậy ngày mai, nàng có bằng lòng đi thả hoa đăng với ta không?
Được thôi, nếu chúng ta đã tới nhân gian rồi thì phải vui chơi cho hết mình chứ.
Tối nay ta sẽ ra ngoài chọn cho Phong Quang một cái hoa đăng đẹp nhất, Phong Quang có muốn ra ngoài cùng ta không?
Thôi bỏ đi.
Cô lắc đầu:
Cũng chẳng biết có phải sai lệch thời gian giữa Thiên giới và nhân gian hay không mà giờ ta buồn ngủ quá đi mất, ta không muốn ra ngoài đâu. Tô Phạt, huynh nhớ chọn cho ta một cái hoa đăng đẹp nhất đấy nhé, ngày mai chúng ta cùng đi thả.
Được.
Tô Phạt cầm lấy tay cô, in một nụ hôn lên mu bàn tay:
Thế nàng cứ nghỉ ngơi ở quán trọ đi, ta sẽ bày kết giới xung quanh phòng để không ai làm tổn thương tới nàng được, nàng có thể an tâm nghỉ ngơi.
Ừm.
Cô gật đầu, lại ngáp một cái, quả thực, giờ này ở trên Thiên giới đang là đêm khuya rồi.
Tô Phạt nhìn thiếu nữ trên giường chìm vào mộng đẹp, lại đắp chăn giúp cô rồi mới đi ra ngoài. Chờ đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, vài phút sau, Phong Quang mới rời khỏi giường, cô mặc lại quần áo, mở cửa đi xuống dưới lầu.
Ở ngay lối xuống cầu thang, cô và chưởng quầy không hẹn mà gặp.
Chưởng quầy hỏi:
Cô nương, cô cần gì?
Ta tới tìm ngươi.