• 6,565

Chương 701: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (38)


Đứa bé gái đang cúi đầu ngồi chơi trên mặt đất bỗng nhiên phát hiện ra trong tầm mắt mình có một đôi hài trắng tinh. Nó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, nó nghiêng đầu chớp mắt:
Tỷ tỷ xinh đẹp, ta chưa từng thấy tỷ ở trong thôn trang này.



Đó là vì... ta vừa mới tới đây.
Phong Quang nghe thấy âm thanh mềm mại của nữ hài nhi thì trong lòng mềm đến rối tinh rối mù. Cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, cưỡng ép mình nói chuyện với giọng bình thản nhất:
Tên ngươi là gì?



Ta là Tiếu Tiếu.
Đứa bé nở một nụ cười ngọt vào, ngây thơ và đáng yêu.

Cho dù trong lòng đã nổi đầy sóng to gió lớn nhưng Phong Quang vẫn duy trì dáng vẻ bình thản, gần gũi, cô hỏi:
Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?



Ta cũng không biết nữa...
Tiếu Tiếu buồn rầu nhíu mày, dáng vẻ nó thoạt nhìn mới chỉ sáu, bảy tuổi, đúng tuổi ngây thơ, hồn nhiên nhất, nhưng nó thật sự không biết tuổi tác của mình. Nó chỉ biết rằng người làm ở thôn trang này thay đổi hết lần này tới lần khác, chỉ có mình nó vẫn cứ luôn ở nơi này.

Phong Quang nhìn về phía hai bà vú ở phía xa vẫn còn đang nói chuyện, hỏi Tiếu Tiếu:
Bọn họ nói ngươi là yêu quái... ngươi không tức giận ư?



Tức giận chứ, còn lâu ta mới là yêu quái nhé!
Tiếu Tiếu bình tĩnh đáp:
Nhưng mà có tức giận thì cũng vô dụng thôi, cho dù bọn họ không nói thì cũng có người khác sẽ nói thế.



Có rất nhiều người đều nói ngươi như thế sao?


Tiếu Tiếu gật đầu:
Đúng thế. Tuy rằng bọn họ chẳng bao giờ nói trước mặt ta, nhưng mà thỉnh thoảng ta vẫn tình cờ nghe thấy. Có điều ta rất hiểu chuyện, ta sẽ làm như không nghe thấy, thế thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.


Phong Quang nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, cô dùng âm thanh không dám chắc chắn, hỏi:
Tiếu Tiếu... ngươi muốn có mẫu thân không?



Muốn.
Thần sắc Tiếu Tiếu mờ mịt, gương mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu lập tức mất đi sức sống:
Nhưng mà ta không có mẹ... Từ khi ta bắt đầu có ký ức thì ta đã ở đây một mình rồi.



Nếu... nếu ta nói ta là...
Cô bỗng nhiên nghẹn ngào:
Nếu ta là mẹ của con, con có tin không?


Tiếu Tiếu khựng người, con bé ngơ ngác nhìn Phong Quang rất lâu, cuối cùng nói:
Ta tin.



Tiếu Tiếu...
Phong Quang muốn duỗi tay chạm vào nó nhưng nó lại tránh đi.

Tiếu Tiếu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, trên mặt không hề có vẻ gì là khiếp sợ mà chỉ tràn đầy bài xích:
Nhưng mà ta không nhận, ngươi vứt bỏ ta lâu như thế, tại sao giờ còn muốn tới tìm ta chứ?



Tiếu Tiếu, con nghe ta nói...



Ngươi là người đàn bà xấu! Tiếu Tiếu không cần mẹ!
Tiếu Tiếu đứng vụt dậy, chạy về một phía khác.


Tiếu Tiếu!
Phong Quang nhìn theo bóng dáng con bé, cô liền đuổi theo, còn chưa chạy được bao xa thì đã nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện trước mắt hai người.

Người đàn ông mặc bạch y ấy, ngoại trừ Tô Phạt ra thì không còn ai khác cả.

Trong đầu Phong Quang đều là ý nghĩ thôi xong rồi, không ngờ lại bị hắn phát hiện ra nơi này, nhưng tình huống ngoài dự đoán đã xảy ra.


Cha!
Tiếu Tiếu kêu to một tiếng rồi nhào vào lòng người đàn ông, ôm chặt lấy chân hắn, nói:
Cha, Tiếu Tiếu không cần mẹ!


Tô Phạt cúi người, xoa đỉnh đầu tiểu nha đầu, nói với vẻ thân thiết:
Tiếu Tiếu ngoan, không cần kích động.


Phong Quang nhìn cảnh cha con thân thiết trước mắt, sự khủng hoảng ban đầu vẫn còn, nhưng trong đó lại nhiều thêm một phần thắc mắc không hiểu ra sao, tại sao Tô Phạt lại biết Tiếu Tiếu ở đây, lại vì sao mà thái độ của Tiếu Tiếu với hắn lại thân mật như thế?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.