Chương 702: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (40)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 791 chữ
- 2022-02-08 03:44:14
Tô Phạt ngước mắt lên, dùng ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn Phong Quang, cười nói:
Ta vốn định dẫn Phong Quang tới đây, không ngờ, Phong Quang lại tới trước một bước.
Rốt cuộc ngươi có ý gì?
Phong Quang muốn kéo Tiếu Tiếu ra khỏi hắn, nhưng cô không dám làm thế. Hắn ở quá gần Tiếu Tiếu, mà Tiếu Tiếu lại chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, nếu hắn muốn làm gì thì thực sự quá đơn giản.
Tô Phạt dường như không nhìn ra sự lo lắng trong mắt cô, hắn dắt tay Tiếu Tiếu, môi mỏng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ:
Thực ra... Ta cũng mới phát hiện ra Tiếu Tiếu cách đây không lâu. Ta cũng đã nghĩ tới chuyện nói cho Phong Quang biết sự tồn tại của Tiếu Tiếu, nhưng khi đó thấy nàng mất trí nhớ, ta rất lo lắng...
Lo lắng ta làm sao?
Phong Quang lạnh lùng hỏi:
Lo lắng ta sẽ khôi phục lại ký ức ư?
Tô Phạt cười khẽ:
Phong Quang, nàng hiểu lầm rồi, thân thể nàng chưa khỏe được mấy ngày, không nên có cảm xúc kích động, thế nên ta mới giấu nàng chuyện về Tiếu Tiếu.
Tô Phạt, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lý do này thật sao?
Tô Phạt vuốt ve đỉnh đầu Tiếu Tiếu, vẻ mặt càng thêm dịu dàng:
Chẳng lẽ Phong Quang chưa từng nghi ngờ rằng tại sao ta và Tiếu Tiếu lại có quan hệ tốt thế sao?
Vì sao?
Cô hỏi theo lời hắn.
Tô Phạt đáp:
Thực ra, từ nửa năm trước, ta đã tìm thấy Tiếu Tiếu rồi. Nhưng vì tình hình của nàng chưa ổn định nên ta vẫn cứ để Tiếu Tiếu ở lại nhân gian, còn ta thì thường xuyên tới thăm con bé.
Ngươi đã nói những gì với Tiếu Tiếu?
Hắn nhìn vào mắt Tiếu Tiếu, lại nhìn Phong Quang, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
Phong Quang, chẳng lẽ nàng nghĩ Tiếu Tiếu không chấp nhận nàng là vì ta đã nói gì đó với con bé sao?
Nếu không thì tại sao chứ? Tại sao Tiếu Tiếu lại chán ghét ta?
Thực ra, cô nghĩ rất đơn giản, hắn làm nữ nhi chán ghét cô, chẳng phải đây cũng là một dạng tra tấn cô rồi sao?
Tô Phạt thở dài:
Phong Quang, nàng thật sự hiểu lầm ta rồi.
Tiếu Tiếu nói thẳng ra:
Cha không hề nói xấu gì ngươi, là ta tự mình suy ra. Nếu ngươi thật sự thích ta thì sao lại ném ta ở nhân gian lâu như thế mà không quay lại tìm ta chứ?
Dù sao thì Tiếu Tiếu cũng không giống trẻ con nhà người khác, từ khi vừa sinh ra, con bé đã có ký ức mơ hồ về hoàn cảnh xung quanh mình rồi. Lúc con bé còn trong tã lót, nó cũng mơ hồ nhớ được hình dáng của mẫu thân mình, thế nên khi Phong Quang nói cô là mẹ của Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu mới tin tưởng nhanh đến thế. Nhưng đồng thời Tiếu Tiếu cũng nhớ rất rõ, mẫu thân nó vứt bỏ nó lại nơi này rồi rời đi.
Ký ức mơ hồ này nói với nó một sự thật rằng, nó chính là đứa bé bị mẫu thân vứt bỏ.
Phong Quang cảm nhận được sự bài xích của Tiếu Tiếu với cô, nhưng cô không thể nào trả lời vấn đề này được. Chẳng lẽ cô lại nói với đứa trẻ này rằng, phụ thân nó không muốn nó được sinh ra nên mẫu thân nó mới phải bất đắc dĩ giấu nó ở dưới nhân gian ư?
Không... Sự thật này quá tàn khốc đối với một đứa trẻ.
Nếu là người ngoài, chắc chắn cô sẽ nói cho đứa trẻ này sự thật mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nhưng giờ cô đang là một người mẹ.
Phong Quang im lặng khiến cho không khí càng thêm giằng co.
Tô Phạt lên tiếng:
Tiếu Tiếu, con không nên nói chuyện với mẹ con bằng giọng không phải như thế.
Tiếu Tiếu quyết giữ ý mình:
Nhưng mà con không sai! Rõ ràng con là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ!
Tiếu Tiếu.
Tô Phạt hơi cao giọng, sự nghiêm túc trong mắt hắn đánh thức bản năng run sợ của con người.
Dù sao Tiếu Tiếu cũng còn nhỏ, nó sợ hãi hơi rời xa phụ thân một bước nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, dùng dáng vẻ quật cường không chịu thua nhìn hai người trước mắt.
Hành động đó của nó làm Tô Phạt không khỏi nhướng mày, ừm... tư thái không chịu thua của đứa bé này quả thực giống Phong Quang y như đúc.