Chương 716: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (54)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 751 chữ
- 2022-02-08 03:44:15
Tô Phạt, ngươi đi chết đi!
Phong Quang hét câu này với Tô Phạt xong liền vội vàng vỗ lưng cho Tiếu Tiếu, vừa dỗ dành vừa lừa dối, nhưng Tiếu Tiếu vẫn khóc rất dữ dội, không hề tin vào những lời mà cô nói nữa. Phong Quang cảm thấy vô cùng đau đầu, đặc biệt là khi nhìn Tô Phạt đang vui vẻ như xem diễn thì cô càng giận sôi máu:
Tô Phạt, Tiếu Tiếu là con gái của ngươi đấy!
Ta biết.
Ngươi không nên nói chuyện với con bé kiểu đó, Tiếu Tiếu còn nhỏ!
Tô Phạt thở dài:
Không nhỏ, đã hơn một trăm tuổi rồi.
Tuổi tác của Tiếu Tiếu có thể tính bằng chu kỳ trưởng thành của người phàm được sao?
Phong Quang thực sự bị chọc tức đến mức không còn gì để nói, cô bế Tiếu Tiếu đứng lên:
Tiếu Tiếu ngoan, có mẹ đây, không ai thích Tiếu Tiếu bằng mẹ cả.
Lời này cũng chẳng có tác dụng gì, tiếng khóc của Tiếu Tiếu hoàn toàn không nhỏ đi chút nào.
Tô Phạt thảnh thơi đi theo sau Phong Quang, hiếm khi có lòng tốt nói:
Phong Quang, Tiếu Tiếu nặng lắm, để ta bế cho.
Nặng...
Tiếu Tiếu càng khóc bi ai hơn, con bé ghét nhất là người khác nói mình nặng.
Phong Quang trừng mắt với Tô Phạt:
Ngươi không nói gì cũng không ai bảo ngươi là người câm đâu.
Ta không nói gì thì ánh mắt của nàng sẽ không rời khỏi người Tiếu Tiếu mất.
Khóe môi Tô Phạt ngậm một nụ cười nhạt, trong con ngươi đen láy cất giấu một phần cô quạnh không muốn người khác thấy.
Phong Quang nhất thời trầm mặc, cũng không hiểu nổi tư vị trong lòng cô hiện tại là gì. Tiếng khóc của Tiếu Tiếu trong lòng cô cũng nhỏ dần, cuối cùng nó gục đầu xuống vai cô ngủ thiếp đi.
Với trẻ con thì khóc là một chuyện cực tốn sức, huống chi hiện tại đã là rất muộn rồi.
Cuối cùng, Phong Quang thật sự quá mệt nên đành phải để Tô Phạt bế Tiếu Tiếu. Bọn họ đi trên đường phố đã sớm chẳng còn một ai. Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng dát bạc lên mặt đất, bóng họ đổ dài trên đường, thỉnh thoảng mặt trăng lại bị mây đen che phủ, những cái bóng dài đó sẽ bị biến mất.
Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gục đầu trên vai Tô Phạt, lông mi dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt chưa khô. Hôm nay con bé đã khóc quá nhiều, sáng mai dậy thế nào cũng bị sưng mắt. Phong Quang nhìn Tô Phạt đang bế Tiếu Tiếu, không thể phủ nhận, bỗng nhiên cô lại có một chút cảm giác tình cha con.
Cô đột nhiên hỏi, không có lý do:
Tô Phạt, ngươi thật sự chán ghét Tiếu Tiếu đến thế sao?
Chán ghét? Tạm thời có thể nói không.
Tô Phạt suy nghĩ một lát rồi mới trả lời,
Nhưng nếu Phong Quang ghét Tiếu Tiếu thì...
Tiếu Tiếu là con gái của ta, ta vĩnh viễn sẽ không chán ghét con bé.
Thế thôi.
Tô Phạt thở dài tiếc nuối, có thể thấy đáp án của Phong Quang làm hắn rất buồn rầu. Vậy thì trước khi Phong Quang chán ghét Tiếu Tiếu, hắn đành phải che chở cho cả Tiếu Tiếu vậy.
Phong Quang nói với vẻ không thể nào hiểu nổi:
Tô Phạt, cho dù ngươi không thích nhưng dù gì Tiếu Tiếu cũng mang một nửa cốt nhục của ngươi, ngươi bế Tiếu Tiếu mà không cảm nhận được chút tình cha con nào sao?
Mang một nửa cốt nhục của hắn ư?
Tô Phạt nhìn Phong Quang, mí mắt hơi rũ xuống:
Phong Quang, mang một nửa cốt nhục của ta không phải là chuyện tốt gì cả.
Hắn là phệ khí mà cả tam giới đều kiêng kị, người trong tam giới muốn giết hắn hoàn toàn không ít. Mà Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu mang một nửa cốt nhục của hắn, có lẽ người khác còn chưa phát hiện ra, nhưng Tô Phạt lại biết, Tiếu Tiếu cũng có năng lực dụ dỗ người khác bộc lộ tâm lý đen tối. Năng lực này với hắn thì chẳng có gì, nhưng đối với Phong Quang mà nói, chỉ sợ đây sẽ là việc khiến cô cực kỳ khủng hoảng.
Phong Quang trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói:
Ngươi vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương tới Tiếu Tiếu, đúng không?