Chương 730: Cua đổ hội trưởng hội học sinh (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 819 chữ
- 2022-02-08 03:44:17
Cổ Lam giơ chân ra đá băng ghế Mộc Cẩn ngồi, trừng mắt, vô cùng uy vũ ngang ngược:
Đồ mọt sách kia, đọc sách của cậu đi, nhiều lời làm cái gì!?
Tôi có sao nói vậy thôi, lại không chỉ đích danh ai, cậu kích động như vậy làm gì?
Mộc Cẩn không chịu yếu thế trừng mắt lại.
Đồ mọt sách kia, hôm nay cậu lại muốn cãi nhau đúng không?
Người ngang ngược thô lỗ như cậu, tôi thèm vào để ý!
Cuộc cãi vã hàng ngày giữa Cổ Lam và Mộc Cẩn lại sắp bắt đầu, đám đông vừa rồi còn yên tĩnh lại tiếp tục ai làm việc nấy. Cũng ở trong hoàn cảnh lần nữa khôi phục sự náo nhiệt này, chỉ nghe thấy một giọng nói êm tai kỳ ảo vang lên:
Có một số người lúc nhỏ đón sinh nhật còn mặc váy công chúa để diễn vai công chúa nữa. Ồ, quên không nói, cậu ta vốn dĩ là con trai, nhưng tôi không biết là bây giờ liệu cậu ta có vì vậy mà thay đổi giới tính chưa nữa.
Trong lớp yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Phải rồi.
Cô gái ngồi bên cửa sổ cười ngọt ngào nói:
Tôi còn giữ ảnh đây này.
Rất nhanh, một đám người đã vây lấy bàn của cô.
Nữ thần, email của cậu là gì, cậu thêm tôi đi!
Thêm email làm gì, quét mã QR là được rồi!
Không QQ, Wechat, Weibo cũng không sao, chúng ta có thể kết bạn trên Alipay được mà!
Bạn bè trên Alipay cũng có thể gửi ảnh cho nhau được!
…
Đám đông nói không ngớt. Tuy nói lớp E là lớp kém nhất ở trường Lịch Hải nhưng học sinh trong lớp đều là cô chủ, cậu chủ của các gia tộc lớn, hầu hết đều ở cùng một giới. Chuyện tập đoàn Hạ Thị có một thiên kim đại tiểu thư, đương nhiên bọn họ đều biết, hơn nữa cuộc liên hôn giữa nhà họ Hạ và nhà họ Cổ cũng không phải là bí mật gì, vậy nên lời Phong Quang nói ra đương nhiên là có độ tin cậy cực cao trong mắt bọn họ rồi.
Nếu nói có người mù tịt chẳng biết gì thì cũng chỉ có Mộc Cẩn - người giữa chừng mới trở thành con gái nhà giàu có thôi.
Im miệng hết cho tôi!
Cổ Lam đập mạnh bàn đứng phắt dậy.
Mọi người thấy cậu ta nổi giận đều yên lặng, hơn thế còn rất chủ động nhường đường cho ánh nhìn của Cổ Lam, không che khuất Phong Quang đang ngồi nữa.
Phong Quang đặt tay trên bàn, cô chống cằm, nghiêng đầu cười:
Bạn học Cổ Lam, cậu kích động như vậy làm gì?
Hạ Phong Quang!
Tôi không muốn cãi nhau với cậu, cậu cũng không cần phải lớn tiếng gọi tôi như vậy, tôi sẽ bị cậu dọa sợ mất.
Cô cười ung dung, nào có nửa phần là bị cậu ta hù dọa?
Tính khí nóng nảy của Cổ Lam ngay lập tức bị châm ngòi, cậu ta đi thẳng tới trước mặt cô, cúi người xuống, chống hai tay lên bàn học của cô, nhìn chằm chằm mặt cô ở cự ly gần, cười châm chọc:
Là ai cho cậu dũng khí khiến cậu dám chống lại tôi hả?
Phong Quang lấy một bức tượng Thần tài nhỏ từ trong cặp sách ra, cười híp mắt nói với Cổ Lam đang vênh váo hung hăng đối diện:
Đương nhiên là ông Thần tài cho tôi dũng khí rồi.
Khóe mắt Cổ Lam co lại.
Sao hả? Hối hận không mang theo tượng Quan Công nhà cậu bên mình sao?
Bộ dạng dương dương tự đắc của cô rất đáng yêu.
Giống như nhà họ Cổ là xã hội đen phải lễ Quan Công, nhà họ Hạ là người làm ăn sẽ lễ Thần tài. Nhớ năm đó lúc hai nhà bọn họ hứa hôn, còn cùng nhau lễ Thần tài và Quan Công. Hôm nay Phong Quang mang theo Thần tài bên mình dĩ nhiên không phải để kỷ niệm lễ hứa hôn khi đó, chỉ là vì hôm nay lúc ra khỏi nhà cô không cẩn thận đã đụng trúng Thần tài làm vỡ một chút, trước khi bị ba cô phát hiện, cô phải mang đi sửa lại.
Nhưng Cổ Lam lại cảm thấy cô nhắc đến Thần tài, rồi nhắc đến Quan Công, sao lại giống như đang nhắc lại tín vật hứa hôn của bọn họ? Cậu ta nghĩ trong lòng quả nhiên là cô nhóc này đang yêu thầm cậu ta, vậy là cậu ta bày ra thái độ lạnh lùng,
Hạ Phong Quang, tốt nhất là cậu đừng có ôm mộng tưởng gì đối với tôi.
Phong Quang cười đáng yêu:
Nếu tôi ôm mộng tưởng khuynh hướng giới tính của cậu sẽ bình thường à?