Chương 742: Cua đổ hội trưởng hội học sinh (20)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 867 chữ
- 2022-02-08 03:44:19
Tim Phong Quang đập nhanh hơn, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói một tiếng
Được
, dường như chỉ cần cô lớn tiếng một chút thì sẽ phá hỏng đi bức tranh đẹp đẽ trước mắt này.
Cô thật sự không hiểu được, tại sao… tại sao sức quyến rũ của cậu con trai này lại đột nhiên to lớn đến vậy, gần như khiến cô khó mà khống chế được?
Trên đường về nhà, trong đầu Phong Quang toàn bộ là vấn đề này, nghĩ đến lúc cô rời đi, Hàn Trần ngồi bên cửa sổ phòng bệnh lặng lẽ nhìn theo cô cười, tim cô lại không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Hệ thống chủ… ta thấy ta bị cua đổ rồi.
Đúng vậy, người ta chẳng làm gì hết, cô đã bị cua đổ rồi.
Phong Quang ôm mặt:
Đâu phải cậu ta không làm gì chứ? Mi không nhìn thấy cậu ta cười dịu dàng với ta như vậy à?
Hệ thống chủ đột nhiên nói một câu:
Sức hấp dẫn của cậu ta, thật sự rất lớn.
Hơn nữa đối với cô, cậu ta cũng thật sự có năng lực không thể áp chế. Đúng vậy, vốn dĩ cậu ta đã có sức hút cực lớn với cô, đây là thứ đã khắc vào xương cốt, là thứ không ai có thể thay đổi được.
Phong Quang rơi vào trạng thái của một thiếu nữ tràn đầy mộng tưởng:
Trước kia ta còn cảm thấy cậu ta là một người rất độc ác, bây giờ hình như cảm giác của ta sai rồi, nói không chừng đó chỉ là một lớp bảo vệ của người ta thôi, giống như Hệ thống chủ mi vậy.
Giống như tôi?
Đúng vậy, giống như mi, chưa bao giờ mi xuất hiện trước mặt ta, trừ giọng nói ra, ta không biết gì về mi cả, hơn nữa ta cũng không tin mi không có thực thể.
Phong Quang cười hì hì nói:
Nếu mi đã không để ta thấy mi, ta đang nghĩ có phải mi giống như một cái máy tính, hoặc giống như một chuỗi mật mã không.
Phỏng đoán của cô, đều có khả năng.
Xem đi, lại là câu trả lời nước đôi mập mờ. Chuyện trước kia… lần đầu tiên ta gặp mi, ta cũng không còn nhớ quá rõ nữa, nhưng ta có một loại cảm giác, hình như trước đó mi có tình người hơn. Ít nhất lúc nói chuyện với ta, giọng của mi cũng có thay đổi lên xuống chứ không lạnh lùng như vậy.
Vậy sao?
Mi xem đi, hiện giờ mi đã biết dùng ngữ khí nghi vấn rồi.
Phong Quang cười nói:
Hệ thống chủ, ta đã từng nói giọng của mi rất hay chưa?
Chưa.
Vậy bây giờ ta nói rồi đó, chắc mi biết rồi.
Đúng, bây giờ tôi biết rồi.
Phong Quang lại đột nhiên thở dài:
Nghĩ tới lúc ta tích lũy đủ điểm rồi, sẽ không gặp được mi nữa, ta vẫn cảm thấy có chút không nỡ, nói thế nào thì chúng ta cũng đã gắn bó với nhau lâu như vậy rồi.
Không nỡ… ha.
Vẻ mặt Phong Quang chấn động:
Hệ thống chủ, mi vừa mới cười à!?
Khó trách cô kích động như vậy, vì trong ký ức của cô, chưa bao giờ cô nghe thấy nó cười.
Nhưng Hệ thống chủ lại giống như đột nhiên mất tích, không trả lời cô nữa.
Phong Quang
xì
một tiếng. Lại là như vậy, mỗi lần cô sắp hỏi ra chút vấn đề, hệ thống chủ sẽ lựa chọn biến mất. Cô thở dài trong lòng một tiếng, vẫn nghĩ xem nên đối diện với ba cô thế nào thì hơn.
Không còn gì nghi ngờ, sau khi về đến nhà, cô bị mắng một trận. Hạ Triều không phải trách cô không đến trường, dù sao trường học cũng chỉ để học thôi mà, Phong Quang không cần học cũng được. Tóm lại cho dù Hạ Triều hay Vương Từ đang ở nước ngoài xa xôi đều có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Phong Quang. Ông ấy tức giận là vì cả ngày Phong Quang không nhận điện thoại của ông ấy.
Cuối tuần này Phong Quang bị cấm túc, nhưng có một cuộc điện thoại gọi đến, Hạ Triều lại đột nhiên nói thứ Bảy, Chủ nhật cô có thể ra ngoài.
Cô có thể đoán được là ai đã gọi điện đến, nhưng lại cảm thấy lạ khi Hàn Trần có thể khiến ba cô thay đổi chủ ý. Tuy khó hiểu nhưng Phong Quang không hề quên cuộc hẹn với Hàn Trần. Chiều thứ Bảy, cô đã chọn một chậu baby đẹp nhất trong tiệm hoa.
Ở trên giao lộ cách tiệm hoa không xa, Mộc Cẩn tinh mắt
ồ
lên một tiếng:
Đó không phải là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta sao?
Là cậu ấy.
Nam sinh bên cạnh Mộc Cẩn nhìn về phía tiệm hoa, cậu ta lấy một vật từ ba lô ra.
Mộc Cẩn nghi ngờ.
Đây là… ông Thần tài?
Là đồ bạn học Hạ không cẩn thận đánh rơi.
Nam sinh cười thản nhiên:
Vừa hay có thể đưa trả lại cho bạn ấy rồi.