Chương 747: Cua đổ hội trưởng hội học sinh (25)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 795 chữ
- 2022-02-08 03:44:19
Bởi vì một câu nói của Hàn Trần mà Phong Quang đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng. Theo lý mà nói nếu như người trong bệnh viện kia không phải là Hàn Trần mà là một người tên là Hàn Kỳ, bởi vì hai người bọn họ có một gương mặt giống hệt nhau, tin tưởng trực giác đầu tiên của mọi người đều sẽ là bọn họ là anh em sinh đôi, nhưng Hàn Trần lại phủ nhận. Nếu như bọn họ không phải là anh em sinh đôi... vậy sẽ là gì được?
Cô không tin cái gọi là thế giới sẽ có hai người giống nhau chiếu trong phim truyền hình, bởi vì cái thế giới này vốn dĩ cũng không phải là thế giới thế thân, không thể nào xuất hiện hai người giống hệt nhau mà lại không có liên hệ máu mủ với nhau. Hơn nữa dựa theo độ giống nhau giữa diện mạo của hai người bọn họ, nếu như không phải là họ hàng thân thuộc trực hệ thì căn bản không làm được.
Phong Quang bỗng nhiên trợn to mắt lên, cô từ từ giơ tay lên bụm miệng, bởi vì cô có một phỏng đoán không thể tưởng tượng nổi, mà cái phỏng đoán này thật sự là quá kinh người.
Hàn Trần cười một tiếng, nhưng ý cười này lại lộ ra sự rét lạnh,
Xem ra bạn học Hạ cũng là một người rất thông minh, nếu đã đoán được rồi, vậy tại sao còn nghi ngờ?
Làm sao có thể...
Tại sao lại không thể?
Cô lắc đầu,
Tôi không nghĩ được... không nghĩ được sự cần thiết phải làm chuyện này...
Cô không nghĩ được có thể đi hỏi anh ta.
Hàn Trần đột nhiên đi đến gần cô mấy bước. Cậu ta nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô vào tường, sau đó cậu ta hơi khom người dịch sát lại gần mặt cô. Cậu ta nguy hiểm híp con ngươi lại, giống như một con rắn độc thủ thế đợi thời cơ hành động, sắp nuốt con mồi vào bụng:
Để tôi đoán xem... tại sao Hàn Kỳ không nói cho cô biết, tôi và anh ta không phải là cùng một người. Bởi vì anh ta cảm thấy thời gian không còn nhiều, cho nên cảm thấy không cần thiết, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?
Lúc cậu ta nói đến thời gian của Hàn Kỳ không còn nhiều, trong đôi mắt màu đen là một mảnh lạnh như băng, dường như có khí lạnh run người làm cho người ta rét đến thấu xương.
Hàn Trần trước giờ đều hoà nhã lễ độ, điềm tĩnh lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên Phong Quang thấy cậu ta như vậy. Lúc hoà nhã cậu ta giống như một trận sương mù, không chạm đến được, cũng làm người ta không đoán được điều gì. Bây giờ cậu ta có thể để cho cô chạm vào nhưng kèm theo đó là một phần sợ hãi khó hiểu.
Ánh mắt Phong Quang lóe lên:
Cậu hận cậu ấy?
Hận?
Giống như nghe được cái gì buồn cười lắm, cậu ta cười nói:
Là bởi vì anh ta, tôi mới có thể đến cái thế giới này, cho nên cậu nói xem, tôi có nên hận anh ta không?
Tôi không biết...
Đương nhiên là cậu không biết rồi, bởi vì cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác của tôi.
Cho dù là như vậy nhưng cậu và cậu ấy đều tồn tại ở thế giới này như nhau, không phải sao?
Đúng vậy, dùng thân phận vật phụ thuộc tồn tại ở cái thế giới này.
Phong Quang cố chấp nói:
Cho dù là ai, cậu ấy đều không phải là vật phụ thuộc của một ai khác.
Có ý tứ... cậu là đang coi tôi là
ai
đó à?
Tôi nghĩ, tôi rất khó coi người đàn ông đang giam cầm mình thành một con chó con mèo mà đối đãi được.
Vẻ mặt Hàn Trần lập tức ngẩn ngơ, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Cậu ta khẽ cụp mắt xuống, đúng lúc thấy cô ngẩng đầu lên, mặc dù im lặng không nói gì, nhưng trong vẻ mặt là sự quật cường không nhận thua. Cô quật cường nhìn cậu ta như vậy, dường như quên mất giờ phút này cô đang bị cậu ta khống chế.
Cậu ta im lặng rất lâu, đột nhiên cười một tiếng, giống như mùa xuân ùa đến, ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, cậu ta chậm rãi nói:
Bạn học Hạ, Hàn Kỳ ở trong lòng cậu là một người thế nào?
Phong Quang hơi khựng lại, không do dự nói:
Cậu ấy là một... người rất hoàn mỹ.