Chương 754: Cua đổ hội trưởng hội học sinh (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 858 chữ
- 2022-02-08 03:44:20
Lại là một giọng nói truyền đến:
Tâm tình của cô Hạ xem ra rất không tốt.
Đây là một giọng nam trầm thấp có lực, vô cùng dễ nghe.
Phong Quang nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy người đó là Hàn Trần. Gương mặt giống Hàn Kỳ như đúc của cậu ta làm cô hoảng hốt trong giây lát, sau đó cô mới miễn cưỡng kéo ra một nụ cười:
Hàn Trần là cậu à?
Không gọi tôi là hội trưởng nữa à?
Hàn Trần đi đến bên cạnh cô, học dáng vẻ của cô, dựa lưng vào bức tường lạnh như băng nhìn về phía trước. Phía trước là cảnh tượng một đám nam nữ trẻ tuổi đang mời rượu chào hỏi lẫn nhau.
Con cái nhà giàu, trước khi chưa trưởng thành đã biết tạo quan hệ tốt với người khác thế nào, tìm cho tương lai của mình, cũng là cho gia tộc mình nhiều lợi ích hơn.
Hàn Trần cong khóe mắt lên, là ý cười châm biếm. Trước kia khi còn ở nhà họ Hàn, cậu ta cũng gặp những cảnh như thế này rồi, nhưng cho dù là lần nào nhìn thấy, từ đầu đến cuối cậu ta đều chỉ có một loại cảm giác, đó là châm biếm.
Phong Quang thu hồi ánh mắt đang nhìn cậu ta lại, nhìn chăm chú về phía trước, cô tùy ý nói:
Bây giờ không phải là ở trường học, cậu không phải hội trưởng hội học sinh, tôi cũng không phải là học sinh của Lịch Hải. Cậu là Hàn Trần, mà tôi là Phong Quang, chúng ta là người ngang vai vế. Đương nhiên tôi có thể gọi tên cậu rồi, hoặc là.... cậu muốn nghe tôi gọi cậu là anh Hàn?
Anh Hàn? Không cần đâu.
Cậu ta cười khẽ, nhưng trong mắt lại là sự lạnh lẽo cười như không cười:
Ở nhà họ Hàn đã có ông Hàn và anh Hàn rồi, không thiếu một người như tôi.
Phong Quang không có tâm tình gì nói:
Vậy tôi cứ gọi cậu là Hàn Trần đi.
Được.
Cậu ta hơi nghiêng đầu, yên lặng mỉm cười với cô:
Thân phận của tôi và Hàn Kỳ, cậu đã làm rõ rồi?
Ừm, tôi biết hết rồi.
Vậy để tôi nghe thử cảm tưởng của bạn học Hạ đi.
Phong Quang ngước mắt lên, ánh đèn lóe lên trong mắt cô giống như ánh sáng lung linh:
Cảm tưởng của tôi rất đơn giản, tôi hy vọng hai người đều có thể sống tiếp.
Bạn học Hạ quả nhiên là tâm địa hiền lành.
Giọng Hàn Trần bình thản không nghe ra được ngữ khí, cũng không nghe ra được cậu ta đang thật lòng khen ngợi hay là đang châm biếm, cậu ta nói:
Nhưng cậu biết đấy, đây là một chuyện không thể nào.
Cậu ta và Hàn Kỳ nhất định phải có một người chết, hoặc là hai người đều sẽ chết.
Mà cho dù thế nào, sinh mệnh của Hàn Trần nhất định sẽ sắp kết thúc rồi, dù sao thân phận của cậu ta cũng không có cách nào sửa đổi được. Tuổi thọ của người nhân bản cũng vĩnh viễn dừng ở nơi đó, trọng điểm chỉ là ở chỗ, liệu cậu ta có kéo Hàn Kỳ chôn cùng không thôi.
Phong Quang nói:
Tôi biết là không thể nào, nhưng tôi không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Nói thật là tôi có chút bất ngờ.
Hàn Trần ngả ngớn nhướn mày, lộ ra sự phong lưu mê người:
Tôi tưởng là quan hệ của cậu và anh ta thân hơn, vậy đương nhiên cậu sẽ hy vọng anh ta có thể sống tiếp.
Còn cậu ta... cậu ta chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, không cần cân nhắc.
Trong suy nghĩ của cậu, tôi là một người sẽ mong người khác mau chóng chết đi à?
Cuối cùng cô đứng thẳng người lên, nhìn cậu ta nói:
Hàn Trần, tôi chỉ hy vọng hai người đều có thể sống tiếp. Cho dù là cậu hay là Hàn Kỳ, hoặc là những người mà tôi không biết khác, tôi không có lý do gì mong nhìn thấy sinh mạng của một người tan biến. Tôi vẫn chưa ác độc như vậy.
Chẳng có ai làm điều phi pháp, cô có lý do gì nói hy vọng cậu ta chết đi? Con người đều có mặt tối tăm, cô cũng không phải là ngoại lệ, nhưng trước khi chuyện chưa đến bước cuối cùng, cô luôn tự nói với mình, cô không thể có suy nghĩ này.
Phong Quang không phải là người xấu, cũng không phải là một người tốt, cô chỉ là một người bình thường.
Hàn Trần cảm nhận được sự nghiêm túc của cô, sự nghiêm túc này khiến cậu ta sinh ra một phần vui vẻ khó hiểu, cậu ta hỏi:
Nếu như tôi khiến cậu thích tôi nhiều hơn thích Hàn Kỳ, suy nghĩ của cậu liệu có thay đổi không? Nếu như nói... không màng tất cả mong đợi tôi là người sống tiếp.
Nụ cười trong mắt cậu ta cất giấu quá nhiều, quá nhiều bóng tối.