Chương 781: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (5)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 788 chữ
- 2022-02-08 03:44:23
Bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dịu dàng như thế, bỗng nhiên Phong Quang lại thấy rất ngượng. Cô xấu hổ tiến lên vài bước, tiến vào trong đình, chỉ con mèo nhỏ đang nằm trong lòng hắn, nói:
Nó là của ta.
Thế sao?
Bàn tay đẹp với những ngón tay thon dài của hắn chậm rãi vuốt ve bộ lông xù của con mèo, nhẹ nhàng nói:
Con mèo của ngươi rất đáng yêu, giống y như chủ nhân của nó vậy.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, đặc biệt nhìn dáng vẻ hắn vuốt ve con mèo giống như thông qua con mèo đó đang vuốt ve trên thân thể cô vậy. Cô chưa từng thấy một nam tử nho nhã như hắn, cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy hết thảy những điều tốt đẹp của một người đàn ông từ trên thân mình hắn. Điều này khiến cho trái tim của cô đột nhiên đập rất nhanh.
Cô chậm rãi giơ tay đặt lên ngực.
Hắn dịu dàng hỏi:
Ngươi làm sao thế?
Cô ngơ ngác đáp lời:
Trái tim ta... đập nhanh quá.
Thấy không thoải mái sao?
Không...
Là rất thoải mái, kiểu trái tim đập loạn này làm cho cô có thêm một trải nghiệm mới, giống như việc cô còn tưởng sẽ mất đi Tiểu Tú Cầu thì nó lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô vậy. Cô ngồi xuống đối diện hắn một cách tự nhiên, ngơ ngẩn hỏi:
Ngươi là chủ nhân của nơi này à?
Đúng thế.
Hắn cười khẽ:
Ngươi là thiên kim của Hạ phủ?
Ngươi biết ta à?
Bởi vì cô nghe người ta nói hắn chưa bao giờ ra khỏi căn nhà này nên mới hỏi như thế.
Trước kia khi ngươi đi qua cửa, ta đã từng nhìn thấy ngươi từ xa.
Hắn đáp:
Hạ tiểu thư là một đứa trẻ khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.
Ta không phải đứa trẻ.
Cô bĩu môi.
Rất nhiều đứa trẻ đều không muốn thừa nhận mình còn trẻ con, vì bọn nó không muốn mình là những kẻ ấu trĩ trong mắt người lớn.
Ý cười trong mắt hắn tăng lên giống như nước thánh trên đỉnh Thiên Sơn, sạch sẽ và thanh khiết, lại giống như nắng ấm mùa xuân có thể hòa tan gió lạnh trên núi tuyết:
Hạ tiểu thư không phải trẻ con, chỉ là tuổi hơi nhỏ một chút mà thôi.
Những lời này nghe rõ ràng là cô và trẻ con chẳng có gì khác nhau, nhưng được nói ra từ miệng của hắn lại cho người ta cảm thấy hắn đang nói rất chân thành và nghiêm túc.
Phong Quang quyết định không so đo với hắn nữa. Cô nhìn về phía con mèo, chỉ thấy Tiểu Tú Cầu thoải mái nằm gục bên chân người ta, ngủ đầy thích ý. Cô thấy hơi ghen tị với nó, bỗng nhiên cũng muốn trở thành một con mèo, liệu có phải cũng có thể nhân cơ hội này ăn đậu hũ của người ta không.
Cô lẩm bẩm:
Con mèo ngu ngốc thấy sắc quên chủ này.
Có câu người làm sao của chiêm bao làm vậy...
Cô tức giận hỏi:
Ngươi nói ta ngu ngốc giống nó hả?
Ý ta là...
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tai mèo, Tiểu Tú Cầu thoải mái rên hừ hừ một tiếng, hắn cười khẽ:
Hạ tiểu thư và con mèo này giống nhau, đều làm người ta thấy thích.
Câu nói này khiến cho rặng mây đỏ trên mặt cô càng dày đặc hơn, cuối cùng cô giơ tay che lại mặt:
Ngươi không nên nói chuyện với ta bằng giọng điệu dịu dàng như thế, ta sẽ xấu hổ lắm.
Tuy rằng ta không thể nói chuyện với tiểu thư đáng yêu bằng bộ mặt lạnh lùng, nhưng nếu Hạ tiểu thư yêu cầu như thế... ta sẽ cố gắng thử xem sao.
Phong Quang hé ngón tay ra nhìn lén hắn, thấy hắn vẫn mỉm cười dịu dàng chẳng khác gì trước đó. Cô hiểu ngay là hắn đang trêu đùa mình, lập tức thả tay xuống hừ một tiếng:
Đừng tưởng rằng ngươi đẹp là có thể đùa giỡn ta nhé.
Hắn hỏi với vẻ nghiêm túc:
Thì ra ta đẹp, ở trong mắt Hạ tiểu thư cũng chẳng có đặc quyền gì sao?
Không có!
Cô nghiêm túc lắc đầu:
Tuy rằng ngươi đẹp nhưng ngươi cũng không thể dựa vào đó để trêu chọc ta được đâu. Ta đường đường là đại tiểu thư của Hạ gia, trên đời này có bao nhiêu người đẹp như thế, nếu ai cũng như ngươi thì ta sẽ mất mặt thế nào chứ.