• 6,565

Chương 786: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (10)


Ngày hôm sau, đại tiểu thư Hạ phủ ngủ đến tận lúc mặt trời phơi ba sào mới chịu dậy. Cô ngồi trong hoa viên, nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể ra khỏi phủ đi tìm mỹ nhân tóc trắng kia. Cô cầm một cái quạt xếp nhỏ không ngừng phe phẩy, cuối cùng nằm bò ra bàn đá mát lạnh, oán giận nói một câu:
Thời tiết chết tiệt này càng ngày càng nóng, còn có để người ta sống không chứ...


Liên Tử đứng đằng sau nói:
Tiểu thư, để em quạt cho người.



Đừng... Ngươi cứ đứng yên ở đó đi, cứ làm một Liên Tử duyên dáng là được.
Cô nói với vẻ lười nhác, không phải cô thấy Liên Tử phiền gì tới mình mà vì Liên Tử cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười tuổi, để một tiểu cô nương còn nhỏ như thế phải hầu hạ mình, cô cảm thấy lương tâm bất an.

Liên Tử cúi đầu mất mát, ngoan ngoãn đứng sau lưng Phong Quang.

Thân thể Phong Quang luôn luôn nhạy cảm, trời lạnh thì sợ lạnh, trời nóng thì sợ nóng, thích nhất mùa xuân và mùa thu, cũng ghét nhất mùa hè và mùa đông. Cho dù cô có họ Hạ, cũng sinh ra vào mùa hè nhưng cô thực sự chẳng có một chút cảm tình nào với ánh nắng mùa hè cả.

Bất ngờ, cô thấy có hai người đi tới trên hành lang, quản gia Trịnh bá mang theo một đứa bé trai đang đi về phía bên này.

Trí nhớ của Phong Quang cũng không tệ lắm, cô lập tức nhớ ra đứa bé trai kia chính là Ô Kỳ mà mình đã từng gặp một lần. Cô đứng lên đi tới, hỏi quản gia một câu:
Trịnh bá, bá làm gì thế?


Ô Kỳ nhìn thấy Phong Quang thì mắt sáng rực lên nhưng vẫn rất quy củ không nói một lời nào.

Trịnh bá đáp:
Bẩm tiểu thư, đứa trẻ này tên là Ô Kỳ. Sau khi mẫu thân nó là Liễu thị qua đời thì nó bơ vơ không nơi nương tựa, ta thấy thân thế nó đáng thương nên định đưa vào phủ chúng ta làm người ở.


Thì ra Ô Kỳ chính là đứa con trai của Liễu thị đã chết kia.

Nghe nói trượng phu của Liễu thị qua đời không lâu sau khi nàng ta sinh con, hiện giờ Liễu thị cũng chết, đứa trẻ này lại chẳng có ông bà chăm sóc, quả thực là không thể tồn tại được.

Phong Quang nhìn Ô Kỳ, vẻ mặt nó không biểu lộ ra bất kỳ cái gì, có điều trong lòng cô vẫn cực kỳ tội nghiệp cho nó, nói:
Ô Kỳ, vậy sau này ngươi cứ ở lại trong Hạ phủ đi. Người ở đây rất tốt, sẽ không có ai bắt nạt ngươi đâu.



Vâng... Cảm ơn Hạ tiểu thư.
Ô Kỳ cung kính gật đầu.

Trịnh bá lại nói:
Tiểu thư, ta đưa Ô Kỳ đến chỗ ở mới của nó trước, xin cáo lui.



Được.


Rất nhanh, Trịnh bá đã dẫn Ô Kỳ rời đi.


Tiểu thư, người biết người tên Ô Kỳ kia sao?
Liên Tử tò mò hỏi.

Phong Quang hỏi lại:
Sao ngươi lại nghĩ là ta biết nó chứ?



Nếu tiểu thư không quen nó thì tại sao lại chủ động nói chuyện với nó được chứ?



Coi như ngươi thông minh.
Phong Quang xoay người đi sang một hướng khác:
Ta chỉ gặp nó một lần, có điều không ngờ nó lại chính là con của Liễu thị.



Đúng thế, cũng không biết Trịnh bá nghĩ thế nào mà lại dẫn nó về đây nữa?



Ngươi cảm thấy Trịnh bá làm thế là không đúng à?



Đương nhiên rồi.
Liên Tử có vẻ cực kỳ oán hận:
Mẹ nó bị giết chết, đến bây giờ còn chưa tìm ra hung thủ, nếu đem đen đủi vào phủ chúng ta...


Phong Quang nhón chân gõ đầu Liên Tử một cái:
Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đấy. Cũng không phải ngươi không biết, Trịnh bá là một người tốt, ông ấy thương tình Ô Kỳ mà dẫn nó về phủ là chuyện quá bình thường. Nếu Ô Kỳ ở bên ngoài, không cha không mẹ, ngươi nghĩ một đứa trẻ như nó sao có thể sống sót được chứ?



Em cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi mà...
Liên Tử ấm ức xoa đầu, ngay sau đó lại nhận ra phương hướng Phong Quang đi không đúng lắm:
Tiểu thư, người lại muốn ra khỏi phủ làm gì thế?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.