Chương 787: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (11)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 783 chữ
- 2022-02-08 03:44:24
Đi tìm Tiểu Tú Cầu chứ làm gì.
Phong Quang nói một cách đương nhiên, quang minh chính đại đi ra khỏi cửa.
Hộ vệ ngoài cửa không dám ngăn cô lại, bởi vì phu nhân đã nói, đại tiểu thư muốn đi đâu thì cứ để cô đi, không ai được ngăn cản.
Liên Tử đuổi theo sau lưng Phong Quang:
Nhưng mà tiểu thư ơi... chẳng phải Tiểu Tú Cầu vẫn còn đang ở trong phủ chơi với quả cầu bông của nó sao?
Ai bảo thế? Rõ ràng là chẳng thấy nó đâu cả, nếu ngươi không tin thì có thể đi kiểm tra thử xem nó có ở trong phòng của ta hay không.
Tiểu thư, người cứ bình tĩnh, để em đi xem sao!
Dứt lời, Liên Tử chạy về Hạ phủ nhanh như chớp.
Dễ lừa như thế à?
Phong Quang nở ra một nụ cười đắc ý, sau đó nhấc làn váy chạy đi. Rất nhanh, cô đã chạy tới trước cổng Linh Lung trang, cánh cổng lớn vẫn còn đóng chặt, nhưng nghĩ tới việc một lát nữa có thể nhìn thấy người đàn ông kia rồi thì trái tim cô lại đập thình thịch. Đến giờ cô cũng chẳng hiểu được, tại sao người đàn ông này lại có lực hấp dẫn trí mạng với mình như thế, nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại tới việc cô muốn biến ý tưởng gặp hắn thành hiện thực.
Dường như những cái cớ muốn bịa ra để chạy tới tìm hắn đã trở thành trò cười, nếu đã muốn gặp thì cứ đi gặp thôi, nghĩ nhiều như thế làm gì cơ chứ?
Phong Quang vừa mới bước lên bậc thềm, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra. Một người đàn ông trung niên đứng sau cánh cửa, khi thấy một vị tiểu cô nương ở trước mặt mình thì sửng sốt trong giây lát:
Thì ra là Hạ tiểu thư, tiểu thư tới tìm công tử sao?
Phong Quang nhận ra ông ta là quản gia của Linh Lung trang, nhưng bị ông ta nói toạc ra tâm tư như thế, cô không khỏi ngượng ngùng một hồi lâu rồi mới ngật đầu:
Ta tới tìm Thuật Phong... Hắn có nhà không?
Thực ra, cô biết câu hỏi cuối cùng kia là vô nghĩa, người trong huyện Đồng đều biết, chủ nhân của Linh Lung trang không ra khỏi trang bao giờ.
Chủ nhân đang ngồi ở trong đình dưới gốc cây sơn trà, mời Hạ tiểu thư vào.
Phúc bá nhấc chân bước sang bên cạnh, lại ôn tồn nói tiếp:
Hạ tiểu thư biết đường rồi chứ?
Biết.
Cô đã gặp Thuật Phong tại chính cái đình ấy, thế nên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với nơi đó.
Phúc bá cười nhẹ:
Vậy là tốt rồi, ta phải ra ngoài mua ít đồ, không thể dẫn đường cho Hạ tiểu thư được.
Ừm, ông cứ yên tâm đi thôi, ta biết đi như thế nào mà.
Phúc bá nói một chữ
được
sau đó gật đầu rồi ra khỏi Linh Lung trang.
Phong Quang đi về phía sâu nhất trong khu nhà, nhìn thấy một khu lớn hoa hải đường, sau đó là cây sơn trà giống như hạc đứng giữa bầy gà. Dưới bóng cây, ở trong đình, người đàn ông tóc bạc ngồi yên tĩnh, gió cuốn mấy sợi tóc của hắn lên. Màu tóc bạc làm cho gương mặt hắn dường như cũng tái hơn một chút, gió cuốn theo vị thuốc nhàn nhạt trên người hắn bay xa.
Bàn tay đẹp của hắn bưng chén trà lên thưởng thức. Có điều, khi chén trà chuẩn bị được đưa sát vào môi, hắn lạ như phát hiện ra gì đó nên hơi dừng lại, nghiêng đầu một chút, ánh mắt hơi thay đổi, sau đó cười:
Thì ra là Phong Quang.
Nhìn trộm người ta lại bị người ta phát hiện, Phong Quang hoàn toàn không cảm thấy chột dạ chút nào, cô đi qua, nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu.
Sao lại nhìn ta như thế?
Thuật Phong buông chén trà xuống, đầu của hắn hơi cúi, mái tóc bạc không có gì trói buộc rũ trên đầu vai, một lọn tóc trượt tới trước ngực.
Quả thực hắn đẹp tới mức làm người ta thấy kinh tâm.
Phong Quang chớp mắt:
Ngươi bị bệnh ư?
Một chút bệnh cũ.
Hắn lại hỏi:
Phong Quang đang lo lắng ư?
Ừm, tuy rằng mùi thuốc trên người ngươi cũng không khó ngửi nhưng ta vẫn hy vọng trên người ngươi chẳng có chút mùi thuốc nào.
Hắn cười khẽ:
Nhưng nếu không uống thuốc thì ta sẽ không thể nhìn thấy Phong Quang nữa.