Chương 793: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (17)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 834 chữ
- 2022-02-08 03:44:25
Trời mưa suốt ba ngày ba đêm, khi trời quang mây tạnh, trời xanh không một gợn mây, thời tiết vốn luôn nóng bức cũng mát mẻ hơn rất nhiều, nhưng sau khi mưa tạnh thì nhiệt độ lại dần dần tăng lên.
Tiểu thư, uống thử ô mai ướp lạnh đi, có thể giải nhiệt rất tốt.
Liên Tử bưng nước ô mai đi vào đình hóng gió, đặt chén xuống trước mặt Phong Quang.
Phong Quang nằm bò ra bàn ủ rũ vừa nghe thấy có nước ô mai, còn là nước ô mai ướp lạnh thì lập tức hào hứng. Cô cầm lấy thìa uống một ngụm, nước mát lạnh vào miệng làm cho cô lập tức cảm thấy cả người cũng khoan khoái hơn rất nhiều, cô vui vẻ hỏi:
Nhà chúng ta có băng từ bao giờ thế?
Gần đây trời nóng quá, lão gia sợ tiểu thư bị nóng trong người quá mức nên đã cho người vận chuyển riêng từ Bắc Vực về đây. Nghe nói là khối băng lớn bằng mấy cái xe ngựa, thế mà về tới Hạ phủ của chúng ta thì thể tích còn chưa bằng một cái xe ngựa nữa đấy.
Khoảng cách giữa Bắc Vực và Giang Nam khá xa, muốn vận chuyển băng từ đó về đây nào phải chuyện dễ dàng gì chứ?
Phong Quang chép miệng:
Chắc cha ta đã phải trả không ít tiền đâu nhỉ.
Cái này thì em không biết, lão gia cũng không nói, chỉ nói miễn tiểu thư vui là được.
Liên Tử ăn ngay nói thật, không có nửa phần giấu giếm.
Phong Quang cảm động:
Không ngờ cha lại đối xử với ta tốt như thế, sau này ta phải hiếu kính với ông ấy thật tốt mới được.
Thực ra, lão gia là người lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo thôi, nhưng ngài ấy đối xử với tiểu thư vẫn cực kỳ tốt, lần nào cũng nói là phải phạt tiểu thư nhưng rồi lại không nỡ, chỉ nói mấy câu là thôi.
Liên Tử nói:
Còn có phu nhân nữa, phu nhân cũng đối xử với tiểu thư rất tốt. Phu nhân thích nhất là mua cho tiểu thư thật nhiều quần áo đẹp, trang điểm cho tiểu thư cực kỳ lộng lẫy.
Sao thế? Ngươi hâm mộ à?
Phong Quang lại uống một ngụm nước ô mai, nói mơ hồ không rõ:
Ngươi cứ yên tâm, đi theo ta kiểu gì cũng có thịt ăn.
Liên Tử ôm lấy mặt vui vẻ:
Em đâu có hâm mộ tiểu thư gì chứ. Tiểu thư đối xử tốt với Liên Tử như thế, Liên Tử có tiểu thư là đủ rồi.
Ta đối xử tốt với ngươi ấy à?
Phong Quang gãi đầu. Trong trí nhớ của cô, quả thực cô cũng khá chiếu cố đến nha đầu Liên Tử này, nhưng mà cũng chưa đến nỗi tốt đâu.
Nhưng cô đã quên, đây là thời cổ đại, cô là chủ, Liên Tử là hạ nhân. Cô đối xử với Liên Tử như một đứa bé gái, không cần làm công việc nặng nhọc gì, cùng lắm là cô lừa nàng ta mà thôi. Hạ nhân ở nhà khác thì chỉ mong chủ tử không làm khó dễ cho mình đã thỏa mãn lắm rồi, làm sao dám mơ ước mỗi ngày được nhẹ nhàng như thế chứ?
Liên Tử vỗ ngực nói:
Tiểu thư đối với em rất tốt, em nhất định cũng sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt.
Thôi bỏ đi.
Cô cần gì một đứa trẻ đứng ra bảo vệ mình chứ?
Liên Tử ấm ức mím môi. Nàng ta nghĩ thầm, một ngày nào đó nàng ta sẽ chứng minh những gì mà mình nói.
Phong Quang nhanh chóng xử lý hết chén nước ô mai, uống xong liền thấy người vô cùng thoải mái. Cô đang nghĩ có nên về phòng ngủ trưa một chút hay không thì lại thấy Ô Kỳ ôm một cái chậu đi tới chào hỏi:
Chào tiểu thư.
Ô Kỳ.
Cơn buồn ngủ của Phong Quang hoàn toàn tan biến, cô bước lên mấy bước:
Ngươi đang làm gì thế?
Quản gia nói bồn hoa này sắp chết rồi, bảo ta đi tìm người xem xem có thể cứu sống nó không.
Chẳng phải là hoa lan mà mẹ ta thích nhất sao? Sao nó lại sinh bệnh rồi?
Trời mưa mấy ngày, quên không mang vào, hình như là rễ cây bị úng nước.
Nói tới đây, vẻ mặt Ô Kỳ đầy xấu hổ:
Đều tại ta... Nếu không phải do ta sơ sót...
Ngươi đừng tự trách nữa. Ta nghe quản gia nói ngươi mới tới được mấy ngày mà đã hoàn thành các công việc ông ấy giao cho rất tốt rồi. Ngươi rất giỏi mà.
Phong Quang đưa tay chạm vào lá cây thù lan:
Nếu cây hoa này không cứu sống được thì ngươi cũng không cần phải lo, ta sẽ nói với mẹ ta, bảo bà ấy không trách phạt ngươi nữa.