Chương 808: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 859 chữ
- 2022-02-08 08:13:28
Giọng của hắn rõ ràng là dịu dàng hơn hẳn, nhưng Ô Kỳ chỉ càng thấy hơi lạnh trong lòng càng lúc càng đậm.
Thuật Phong khẽ cười:
Ngươi tiến vào Hạ phủ, vốn dĩ cũng là một chuyện chẳng sao hết, dù sao ngươi cũng chẳng làm nàng bị thương được, nhưng ngươi phải biết rằng... Phong Quang là một đứa trẻ có trực giác rất mạnh. Có lẽ giờ nàng chưa phát hiện ra cái gì, nhưng ta không thể đảm bảo được lỡ như một ngày nào đó đột nhiên nàng lại phát hiện ra chân tướng sự thật.
Đừng nói như thể ngươi hiểu biết Phong Quang lắm...
Phong Quang.
Nụ cười trên môi hắn càng nở rộ:
Ngươi có đủ tư cách để gọi hai chữ đó sao?
Áp lực che trời lấp đất thổi quét tới, Ô Kỳ vội vàng lùi về sau một bước, khó khăn lắm mới không làm mình té ngã xuống mặt đất.
Thuật Phong giơ tay đỡ trán, hắn nhắm mắt thở dài một tiếng, ảo não nói:
Xin lỗi, ta đã sớm nói với bản thân mình rằng phải làm công tác tư tưởng thật tốt chuyện bên cạnh Phong Quang sẽ xuất hiện nam nhân khác. Nhưng cho dù có nghĩ như thế bao nhiêu lần, chỉ cần nghĩ tới việc sau này đứng bên cạnh nàng là một nam nhân không phải ta, ta đều muốn giết chết kẻ đó.
Nói hắn phiền não thì chi bằng nói là hắn đang cố gắng khống chế dục vọng giết người của bản thân.
Thuật Phong là một diễn viên diễn xuất sắc, nếu không phải cảm giác áp bức mà hắn đem lại cho người ta quá mạnh, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ những gì mà hắn nói. Ô Kỳ cắn môi, không cam lòng yếu thế nói:
Ngươi chỉ là lớn hơn ta mà thôi... Chờ đến mười năm sau...
Ngươi có thời gian này sao?
Thuật Phong mở mắt ra, ý cười rạng rỡ trong đáy mắt.
Ô Kỳ cảm nhận được sát khí lớn mạnh có thể khiến người ta phải buông bỏ chống cự.
Phong Quang là một đứa bé tốt. Có lẽ trong mắt người khác, nàng không hoàn mỹ, nhưng không hoàn mỹ thì có sao đâu chứ? Điều này chẳng ảnh hưởng chút nào tới suy nghĩ của ta muốn đem tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này mà bày ra trước mặt nàng.
Tuy tầm mắt của Thuật Phong dừng trên người Ô Kỳ nhưng lại như không nhìn nó, bởi vì tầm mắt hắn quá mức trống rỗng:
Phong Quang thích cuộc sống bình yên, thế nên những tháng ngày ở huyện Đồng này mới luôn bình yên như thế. Phong Quang ghét giết người, thế nên... ngươi cảm thấy ngươi còn có lý do gì để tồn tại không?
Hắn cười híp mắt, giọng vẫn cứ bình đạm như lúc đầu. Hắn đã từng có hai bàn tay đẫm máu, giờ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Nói không chừng còn có thể cố gắng chịu đựng thêm mấy năm, khiến hết thảy mọi chuyện đi vào quỹ đạo như mình dự đoán, Phong Quang sẽ có một cuộc sống bình thản, an bình mà lớn lên, nói không chừng... Mười năm sau, cô cũng sẽ gả chồng, sinh con.
Ừm, lúc cô gả chồng, có lẽ hắn đã chết rồi, cũng chỉ khi hắn chết đi rồi thì mới không có suy nghĩ muốn giết sạch những người bên cạnh cô. Đến lúc đó... cho dù có giam cầm cô ở bên cạnh, cô cũng sẽ hận hắn.
Rất lâu trước đây, Thuật Phong đã hiểu một điều rằng, bị cô chán ghét là một chuyện rất khó chấp nhận, thế nên hắn chỉ cho mình thời gian đúng mười sáu năm.
Thử nói xem, hắn đã an bài hết thảy mọi thứ cho Phong Quang, sao có thể đứng nhìn cuộc sống bình lặng của Phong Quang lại có thể bị một tên tội phạm giết người phá hủy được cơ chứ?
Sắc mặt Ô Kỳ tái mét, nó hoàn toàn không có dũng cảm để nhấc chân lên chạy, chỉ có thể ngơ ngẩn đáp:
Những kẻ đó đều đáng chết, trước giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ đả thương tiểu thư...
Đúng thế.
Hắn thở dài, lại cười:
Có điều thế thì sao chứ?
Liễu thị vì không chấp nhận được chuyện con trai giết bao nhiêu người như thế nên mới lựa chọn tự sát. Từ ngày đầu tiên khi Liễu thị tự sát, tuy Ô Kỳ rất thương tâm nhưng cũng nhanh chóng an bài tốt hết thảy mọi chuyện. Ví dụ như di dời tầm mắt của mọi người, dẫn dắt sự chú ý của mọi người tới Linh Lung trang thần bí kia, còn nó thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, sẽ chẳng có ai nghi ngờ nó cả. Còn về đám thi thể trong hầm... nó sẽ từ từ di chuyển tới nơi khác, có lẽ qua một năm, hai năm... sẽ chẳng còn ai nhớ tới chuyện này nữa.