Chương 809: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (33)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 883 chữ
- 2022-02-08 08:13:28
Ô Kỳ mới chỉ có mười tuổi.
Tuy nhiên dù nó mới mười tuổi nhưng lại khác xa những người thường khác.
Thế nên Thuật Phong mới tán thưởng, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, Ô Kỳ nhất định sẽ có thể trở thành một quân cờ rất có tác dụng. Nhưng hắn không muốn giữ Ô Kỳ lại bên người Phong Quang, hắn không muốn... không muốn nhìn thấy mười năm sau, sẽ có một người đàn ông khác muốn lựa chọn cách giống với mình, lựa chọn không màng tất cả để có được Phong Quang.
Công tử.
Không biết Thích Viễn đã tới từ lúc nào, y chỉ lãnh đạm nhìn thoáng qua Ô Kỳ, y đang chờ chỉ thị để xử lý đứa bé này.
Thuật Phong phát ra một tiếng cười ngắn ngủi:
Thư đại nhân, nếu đã tới rồi thì sao còn chưa hiện thân?
A ha ha, ta chỉ tùy tiện đi ngang qua mà thôi.
Thư Cù bước ra từ phía sau một gốc cây. Hắn ta phe phẩy cây quạt, dáng vẻ cợt nhả hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng nào.
Nhìn thấy Thư Cù, sắc mặt Ô Kỳ càng xấu hơn.
Nếu đại nhân chỉ tùy tiện đi ngang qua đây, vậy có phải nên để ta xử lý đứa trẻ này không?
Ôi, không nên, không nên.
Thư Cù vội vàng xua tay:
Cho dù đứa trẻ này có là tội phạm giết người đi chăng nữa thì cũng phải dẫn về nha môn để xử lý theo lẽ công bằng.
Thuật Phong mỉm cười:
Nếu Thư đại nhân đã nói thế... vậy thì cứ làm như thế đi.
Thư Cù không ngờ rằng Thuật Phong lại dễ dàng nói chuyện như thế, hắn hỏi với vẻ không chắc chắn:
Công tử thật sự định để ta đem Ô Kỳ về nha môn sao?
Chẳng phải đại nhân nói muốn xử theo lẽ công bằng ư?
Đúng... đúng đúng.
Thư Cù vội vàng nói với Ô Kỳ:
Ngươi theo ta về nha môn.
Ô Kỳ quật cường đáp:
Ta không tới nha môn.
Thư Cù giận sôi máu:
Ngươi đừng quên, giờ ngươi có thân phận là tội phạm giết người.
Ta biết... Giống như trong các vở kịch thôi, chỉ cần gánh thân phận kẻ giết người thì vĩnh viễn sẽ không ngẩng đầu lên được trong cuộc đời này.
Ngươi biết mà vẫn giết bao nhiêu người như thế.
Thư Cù lắc đầu:
Đó là năm mạng người đấy, năm đứa trẻ cũng mới chỉ trạc tuổi như ngươi mà thôi.
Bọn chúng đáng chết.
Ô Kỳ ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
Đúng, ta không có cha đấy, nhưng ta biết lễ nghĩa liêm sỉ, bọn chúng có cha có mẹ thì thế nào? Chẳng phải chỉ biết kiêu căng và ương ngạnh thôi sao? Ta giết bọn chúng là trừ hại cho dân!
Lúc nó nói mấy lời này trông hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi chút nào.
Ô Kỳ nói tiếp:
Ta không cảm thấy mình sai ở đâu cả. Ta không sai, tại sao các ngươi đều giống mẹ ta, cảm thấy là ta đã làm sai chứ?
Thư Cù hiếm khi nói chuyện đầy nghiêm túc:
Cho dù nhân phẩm của bọn chúng không tốt thì giết người vẫn không phải một chuyện nhỏ.
Ta không muốn nghe ngươi thuyết giáo!
Ô Kỳ đột nhiên lấy một con dao găm từ trong ngực ra, nó lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người có mặt tại đây:
Đám người lớn các ngươi toàn là kẻ dối trá, trên thế giới này, không ai có quyền phán xét ta!
Thư Cù hô lên:
Khoan đã, Ô Kỳ!
Nhưng chung quy hắn ta vẫn chậm một bước, rất nhanh, Ô Kỳ đã dùng chủy thủ xẹt qua cổ mình, tia máu văng ra, nó ngã người xuống đất, trước khi trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt nó đột nhiên lóe lên giống như người mất đi ý thức phục hồi lại tinh thần. Nó nhìn người đàn ông tóc bạc như thần kia, đồng tử tan rã, cuối cùng kinh hãi trợn tròn hai mắt, chết cũng không nhắm được lại.
Thư Cù vọt tới, sờ lên người nam hài vừa ngã xuống, nhưng không còn cảm nhận được hơi thở của nó nữa.
Đáng tiếc.
Thuật Phong hơi thở dài, vẻ mặt lộ ra sự thương xót.
Thư Cù nhìn về phía Thuật Phong, trong lòng hắn ta là một thi thể trẻ con, hắn ta chợt cảm thấy run sợ, trái tim trở nên băng giá.
Một trận gió đêm chợt nổi lên, Thuật Phong kho han mấy tiếng, Thích Viễn thúc giục:
Công tử, nên trở về uống thuốc rồi.
Về thôi.
Thuật Phong hơi gật đầu với Thư Cù:
Thư đại nhân, tại hạ cáo từ trước.
Không chờ Thư Cù đáp lại, Thuật Phong cùng với Thích Viễn đã đi xa rồi.
Mà hai hộ vệ trước cổng Hạ phủ chứng kiến một màn này từ đầu tới cuối vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước như cũ, vẻ mặt hoàn toàn không có một chút biến hóa nào.
Thư Cù dường như càng hiểu rõ ràng hơn một chút câu mà Bệ hạ từng nói với hắn ta lúc hắn ta rời khỏi Kinh thành:
Nếu như không cần thiết thì không nên tới quá gần hắn.