Chương 817: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (41)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 828 chữ
- 2022-02-08 08:13:30
Ngươi nói cái gì?
Tên trộm nhìn bạch y công tử như nhìn kẻ ngốc:
Chẳng lẽ ngươi cũng bị kẻ điên này lây bệnh cho rồi à?
Khóe môi vị công tử kia giương lên thành một nụ cười tràn ngập phong tình rất dụ người:
Ta thực xin lỗi, ngươi không thể mang nàng đi.
A... thú vị.
Thần sắc tên trộm sa sầm:
Ta muốn xem xem, một tên què như ngươi định dùng cách gì để đoạt lấy chiến lợi phẩm từ tay ta chứ?
Ngón tay thon dài của vị công tử kia chạm vào thành chén trà, ngón trỏ của hắn chỉ khẽ nhúc nhích một cái, chén trà đã xoay tròn, bắn thẳng về phía tên trộm kia.
Tên trộm cười khinh thường, thầm nghĩ mình chỉ cần duỗi tay ra là bắt được ngay, nhưng đến khi chén trà cách hắn càng lúc càng gần, hắn ta càng nhạy bén cảm nhận được nội lực giấu giếm trong đó không thể nào chống lại được. Hắn ta vội vàng buông dây thừng trong tay, rút đao bên hông ra, đao và chén trà chạm vào nhau, thân đao vỡ vụn, chén trà đụng thẳng vào ngực tên trộm, khiến hắn bay lùi về sau ba bước rồi mới ngã xuống đất, hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn ta che ngực nói:
Nội lực mạnh mẽ như thế... Rốt cuộc ngươi là ai?
Phong Quang nhìn về phía vị bạch y công tử vẫn ung dung như mây gió thì trong lòng chấn động không nói được thành lời. Người đàn ông thoạt nhìn yếu đuối như thế mà không ngờ lại lợi hại tới vậy. Theo lý thuyết, tên trộm kia cũng không phải một nhân vật nhỏ vô danh tiểu tốt, vậy mà hoàn toàn không có năng lực đánh trả trước mặt hắn.
Vị công tử ngước mắt nhìn về phía Phong Quang, khóe môi hắn nở một nụ cười anh tuấn. Hắn cầm lấy cổ tay cô, chỉ nhẹ nhàng dùng sức, thân mình cô liền dịch chuyển và ngồi ngay lên đùi hắn, ngã vào lòng hắn. Dây thừng trói tay cô đứt ra, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại với một loạt hành động này thì cằm đã bị hắn nắm lấy.
Hắn dịu dàng và mạnh mẽ nâng cằm cô lên, cúi đầu ghé sát vào mặt cô, nhẹ giọng hỏi:
Tên nàng là gì?
Hạ Phong Quang...
Đầu óc cô trở nên mờ mịt, chỉ có thể ngu ngơ nói ra tên của bản thân mình.
Phong Quang...
Hắn lẩm bẩm một tiếng, lại cười đầy dịu dàng,
Tên ta là Chu Hạnh, nhớ kỹ cái tên này, bởi vì từ hôm nay trở đi, nàng thuộc sở hữu của ta.
Dáng vẻ hắn vẫn rất dịu dàng, khóe mắt cũng mang ý cười đầy hòa ái, vậy mà cô lại cảm nhận được một chút hương vị của sự tà mị từ trên người hắn.
Trái tim Phong Quang đập lỗi vài nhịp, cô ngơ ngác đưa tay chỉ vào tên trộm vẫn còn đang nằm trên đất:
Người này...
Không cần phải quan tâm tới hắn ta.
Hắn nhẹ giọng nói:
Phong Quang, ta thích cảm giác nàng hôn môi ta, chúng ta làm thêm một lần nữa đi.
Dứt lời, hắn lập tức hôn lên môi cô, khác với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trước đó của cô, đây là một nụ hôn chân chính, một... nụ hôn nóng bỏng và triền miên.
Hai kẻ điên!
Tên trộm chậm rãi bò dậy, thừa dịp bọn họ không chú ý, miễn cưỡng vận khinh công mang theo thân thể bị thương bay ra khỏi tường, vừa rơi xuống đất đã bị mấy cây đao đè lên cổ.
Nữ bổ khoái cầm đầu tư thế oai hùng, hiên ngang nói:
Bắt được chẳng phí công sức. Chúng ta tìm ngươi khắp nơi thì không bắt được, chẳng ngờ ngươi lại tự mình xuất hiện.
Sắc mặt tên trộm xanh mét, giờ hắn ta đã hiểu tại sao nam nhân kia lại mặc kệ hắn ta chạy như thế, thì ra người ta đã biết ở bên ngoài này đang có rất nhiều người chờ hắn ta rồi.
Tâm tình của tên trộm bên ngoài bức tường quả thực rất thốn, còn bên trong bức tường, trong lòng Phong Quang lại như hoa nở rộ.
Sau khi kết thúc nụ hôn, môi Chu Hạnh dán lên sườn tai cô, nhẹ nói:
Trên người nàng có mùi hương rất kỳ quái...
Cô giận:
Ngày nào ta cũng tắm nhé!
Không phải cái đó.
Hắn cười,
Mùi hương trên người nàng rất kỳ lạ... Với ta mà nói, nó có một lực hấp dẫn khó hiểu khiến cho ta không khỏi muốn nàng.
Một câu trước của hắn thì bình thường, nhưng sao câu sau lại giống lời của một lưu manh thế chứ?
Còn là một tên lưu manh đầy dịu dàng, nho nhã nữa.
Trái tim Phong Quang càng đập dữ dội hơn.