Chương 819: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (43)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 791 chữ
- 2022-02-08 08:13:30
Trong lòng Vương Từ hiểu, người đàn ông này rất tàn nhẫn, nếu hắn không chiếm được thì cũng sẽ không để bất kỳ ai chiếm được. Nhưng nói một cách tương đối, bà cũng có thể xác định được rằng, chỉ cần Phong Quang ở bên cạnh hắn thì Phong Quang sẽ được bảo vệ thực tốt, thế nên Vương Từ liền nói ra điều kiện của mình:
Ta có thể đồng ý để ngươi cưới Phong Quang, nhưng Phong Quang vừa mới cập kê, tuổi còn nhỏ, nếu lúc này mà mang thai thì sẽ không tốt với thân thể của nó, thế nên...
Hạ phu nhân yên tâm.
Chu Hạnh nói:
Phong Quang sẽ không có con sớm thế đâu.
Ừm, có thể có hay không còn chưa chắc ấy chứ.
Vất vả lắm hắn mới phát hiện ra bảo bối này, sao có thể để một người chen chân vào giữa bọn họ nhanh như thế được?
Vương Từ không hiểu được ý trong lời hắn nói. Phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan. Bà nghe thấy câu đảm bảo này là đã thấy yên lòng, thế nên bà nói với thái độ chắc chắn:
Vậy ngươi cũng có thể yên tâm, sẽ không có ai phản đối hôn sự của các ngươi nữa.
Nói cho cùng thì ở Hạ gia, Vương Từ vẫn là người quyết định cao nhất.
Phong Quang ngửa đầu hỏi:
Mẹ ta cứ thế đồng ý gả ta cho chàng rồi à?
Hạ phu nhân biết ta đối với Phong Quang rất thâm tình, tất nhiên sẽ đồng ý rồi.
Chu Hạnh cầm lấy một miếng bánh hoa quế đưa lên miệng cô,
Nàng thích ăn đồ ngọt nhất, ta đã cho người chuẩn bị riêng cho nàng đấy.
Cô cắn một miếng, ánh mắt sáng long lanh:
Ngọt quá, ta rất thích!
Hắn đã bảo thuộc hạ đưa bậc thầy làm điểm tâm ngon nhất Kinh thành cách huyện Đồng tám trăm dặm gấp rút đến đây làm bánh cho cô ăn, có thể không ngon được sao?
Ăn ngon nhưng cũng không được ăn nhiều.
Tại sao chứ?
Miếng bánh hoa quế trong tay hắn nhanh chóng bị cô ăn hết, cô nhìn vụn bánh trên đầu ngón tay hắn, vươn đầu lưỡi hồng hào ra liếm láp theo bản năng.
Ánh mắt Chu Hạnh tối sầm xuống, nhưng vẫn nói dịu dàng:
Cái này là vì muốn tốt cho nàng.
Ta... Ưm!
Môi cô bị hắn chặn lại.
Nụ hôn này rất ngọt, ngọt đến phát ngấy làm cho hắn càng muốn ngấy thêm một chút. Trước kia Chu Hạnh không hề thích ăn đồ ngọt, nhưng nếu là vị ngọt nếm từ miệng cô, hắn lại rất thích.
Vị ngọt dễ làm người ta nghiện, nhưng có cô ở bên cạnh, cho dù là nghiện thì có sao đâu cơ chứ?
…
Ngày mười lăm tháng này, đại tiểu thư Hạ gia gả chồng, người cô gả cho đương nhiên không phải người khám nghiệm tử thi Dương Kiếp kia mà là một vị công tử mới chuyển tới huyện Đồng cách đây không bao lâu.
Có người thở dài, vị công tử này bị tàn phế cả hai chân, thật tiếc cho đại tiểu thư như hoa như ngọc của Hạ gia.
Phong Quang nghe thấy những lời đó cũng rất giận. Những người này quả thực là chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Sau đó cô lại cười tủm tỉm ngã nhào vào trong ngực tướng công của mình, ăn đậu hũ ngon lành... hoặc là, bị ăn đậu hũ ngon lành.
Bên người Chu Hạnh chỉ có một tên hộ vệ tên là Nhất Phúc, còn có bao nhiêu người ngầm bảo vệ hắn thì Phong Quang không biết, mà cô cũng chẳng quan tâm. Phong Quang và Chu Hạnh sống bình yên ở huyện Đồng một năm, tới mùa xuân năm thứ hai, có một phong thư được gửi tới từ Kinh thành.
Bệ hạ trong cung lâu ngày không gặp Thái tử nên rất mong nhớ, đặc biệt gửi một phong thư triệu Thái tử hồi cung, cũng thuận tiện đưa Thái tử phi về cung yết kiến.
Phong Quang lo sợ không yên:
Chu Hạnh, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên muốn gặp chàng? Hay là chúng ta đừng quay về có được không?
Là phụ hoàng triệu kiến, nếu ta từ chối thì là tội đại bất kính.
Hắn búng khẽ chóp mũi nhỏ của cô, hơi buồn cười khi thấy cô cứ lo lắng như một con cừu non không yên trong lòng.
Cô cầm lấy tay hắn:
Nhưng ta cứ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc...
Không phải cảm giác của Phong Quang đâu, sự thật vốn là như thế.