Chương 822: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (46)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 807 chữ
- 2022-02-08 08:13:31
Chu Hạnh gật đầu:
Thì ra là hai vị, đã sớm nghe qua đại danh của hai người rồi.
Hắn không quen biết hai người này ư? Sao có thể chứ, đừng quên, hiện tại hai người này ở bên nhau là do trước đây hắn đã bỏ ra không ít sức lực đấy.
Phong Quang hỏi:
Sao hai vị lại ở chỗ này?
Sắc mặt Trần Hồng Đậu đầy vẻ xấu hổ, cuối cùng vẫn là Dương Kiếp đứng ra giải thích:
Thực ra... Ta chính là con nuôi của Dương gia, ta ở trong cung tất nhiên là vì...
Phong Quang thất thanh thốt lên:
Chẳng lẽ ngươi chính là Nhị hoàng tử thất lạc nhiều năm đấy à?
Đúng thế.
Dương Kiếp gật đầu. Lúc đầu, khi có người nói ra thân thế hiển hách này của hắn, hắn cũng không dám tin một chút nào.
Phong Quang lắc đầu:
Sao có thể...
Khó trách cô không tin được, bởi vì trong cốt truyện, nam chính hoàn toàn không có thân phận hoàng tử này, hiện giờ tự nhiên xuất hiện một vị Nhị hoàng tử, còn là Nhị hoàng tử do nam chính sắm vai... Mắt thần biết hết cốt truyện của cô cũng sắp mù tới nơi rồi có đúng không?
Phong Quang.
Chu Hạnh khẽ gọi tên cô.
Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, thần sắc vẫn như thường,
Thật không ngờ được ngươi lại là Nhị hoàng tử.
Trần Hồng Đậu hỏi Phong Quang:
Sao Hạ tiểu thư lại xuất hiện ở trong hoàng cung thế?
Ồ, tướng công của ta là Thái tử điện hạ.
Trần Hồng Đậu:
...
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như thân phận Thái tử còn khủng bố hơn Nhị hoàng tử một chút thì phải?
Nơi nhỏ bé như huyện Đồng mà có cả Thái tử, Thái tử phi, sau đó lại tới Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử phi, nói ra sợ chẳng ai dám tin.
Rốt cuộc, ông già đứng đằng sau cũng lên tiếng:
Thì ra mấy vị quý nhân đây đều biết nhau, quả thực là có duyên phận.
Vô Cầu đạo trưởng.
Chu Hạnh hơi gật đầu:
Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?
Làm phiền điện hạ quan tâm, bần đạo thanh bạch chỉ có hai bàn tay trắng, khỏe đến không thể khỏe hơn được.
Phong Quang nhìn một thân trang phục đẹp đẽ và quý giá của ông ta, quả thực không nhìn ra hai bàn tay trắng với thanh bạch ở đâu.
Trùng hợp lúc này lại có thái giám tới, nói Bệ hạ muốn gặp Nhị hoàng tử, Dương Kiếp và Trần Hồng Đậu liền rời đi trước một bước.
Vô Cầu đạo trưởng lại nói:
Đoán chắc là hôm nay điện hạ sẽ hồi cung nên ta mới tiến cung một chuyến, không ngờ lại gặp phải Nhị hoàng tử.
Chu Lệ rất tín, tuổi càng cao thì càng muốn có một loại tiên đan có thể giúp mình trường sinh bất lão, chính vì vậy mà Vô Cầu đạo trưởng mới ngồi lên được chức vị Quốc sư. Có người nói ông ta thật sự có bản lĩnh, cũng có người nói ông ta chỉ là kẻ lừa đảo, có điều rốt cuộc ông ta có phải một thuật sĩ giang hồ thật hay không thì ai mà biết được chứ?
Chu Hạnh đáp:
Đa tạ đạo trưởng đã quan tâm.
Nhiều năm trước, lần đầu tiên Vô Cầu nhìn thấy Chu Hạnh đã nói hắn là người có tiên phong đạo cốt, một lòng một dạ muốn lôi kéo hắn gia nhập đạo giáo. Đáng tiếc Chu Hạnh chỉ cười nói rằng mình là người phàm tục, không thành tiên được, thế nên việc đó cũng chẳng đi tới đâu.
Thì ra tiểu nữ oa này là Thái tử phi của ngài.
Vô Cầu chậc chậc hai tiếng:
Không tồi, thực không tồi.
Phong Quang cười nhạt nhẽo:
Đạo trưởng, ngài cũng không tồi.
Tiểu nha đầu, ta đang nói ngươi thực sự không tồi đấy.
Vô Cầu đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.
Ý cười trong mắt Chu Hạnh trở nên lạnh nhạt:
Liệu có phải đạo trưởng lại tính ra được gì rồi không?
Thiên cơ không thể tiết lộ.
Vô Cầu lắc đầu cười đầy thần bí:
Được rồi, nhìn thấy ngài là ta thấy yên tâm rồi. Ta trở về tiếp tục luyện đan đây, ngài hãy bảo trọng.
Không đợi Chu Hạnh giữ người lại, Vô Cầu đã thi triển khinh công bay đi, tốc độ nhanh tới mức như sau lưng có ai đuổi theo vậy.
Phong Quang...
Chu Hạnh nắm lấy tay Phong Quang:
Nàng làm sao thế?
Không... Không có gì.
Cô lắc đầu.
Lúc Vô Cầu đạo trưởng đi, trong đầu cô cũng vang lên giọng nói của ông ta:
Nếu Chu Hạnh xảy ra chuyện thì tới tìm ta ở Vô Cầu quan ở ngoại thành.