Chương 823: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (47)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 816 chữ
- 2022-02-08 08:13:31
Cung yến được tổ chức như dự định, trong đại kiện nguy nga lộng lẫy, cho dù Chu Lệ biểu hiện vô cùng ôn tồn thì không khí của bữa tiệc cũng tuyệt đối không thể thoải mái được. Văn võ cả triều có ai không phải người lõi đời, yến hội hôm nay chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Sự thật đã chứng minh đúng là như thế.
Điểm tâm này rất ngọt.
Chu Hạnh đẩy một đĩa bánh tới trước mặt Phong Quang, cười nói:
Phong Quang sẽ thích cho mà xem.
Phong Quang cũng đã nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang đặt trên người Chu Hạnh, nhưng hắn lại coi như chẳng có gì. Cô rầu rĩ gắp một khối bánh lên cắn một miếng, đột nhiên cảm thấy cô chẳng khác nào tên thái giám trong câu
Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp
.
Các vị ái khanh cũng đều biết.
Chu Lệ ngồi trên cao nói:
Trong lòng trẫm luôn có hai chuyện không yên, một là vết thương của Thái tử, hai là Nhị hoảng tử thất lạc nhiều năm trước. Giờ hai người đều đã về bên cạnh trẫm, trẫm cũng yên tâm hơn.
Bệ hạ phụ tử tình thâm, khiến người ta không khỏi nể phục.
Người lên tiếng là Đại tướng quân Lý Vinh, cũng là tâm phúc nhiều năm của Chu Lệ.
Chu Hạnh áy náy nói:
Khiến phụ hoàng phải lo lắng là lỗi của nhi thần.
Trần Hồng Đậu ngồi ở bên kia nhìn trượng phu của mình, nàng ta nghĩ người khác cũng đã nói chuyện rồi thì Dương Kiếp là người trong cuộc cũng nên nói gì đó mới đúng. Nhưng Dương Kiếp lại là kiểu người hũ nút, còn chẳng hiểu thế sự, căn bản không hiểu tại sao Trần Hồng Đậu lại nhìn mình như thế... À không, giờ là đang trừng mắt với hắn.
Thái tử trấn áp bạo loạn nên mới bị thương, có gì sai đâu chứ?
Dường như Chu Lệ không kìm nén được đau lòng mà thở dài:
Chân của con cũng vì chuyện này nên mới... thật sự khiến trẫm cảm thấy đau lòng.
Lý Vinh nói:
Thái tử điện hạ một lòng tận trung, gan dạ trượng nghĩa khiến người không khỏi bội phục. Nhưng hôm nay nhân dịp văn võ cả triều đều có mặt, thần không thể không đứng ra nói vài câu đại nghịch bất đạo.
Lý tướng quân, có chuyện thì đừng ngại nói ra...
Bệ hạ.
Lý Vinh lớn mật cắt ngang lời Chu Lệ, cương trực công chính đứng lên, đi tới giữa đại điện, quỳ xuống nói:
Trong lòng thần biết Bệ hạ vô cùng yêu quý Thái tử, thần cũng kính trọng cách làm người của Thái tử, nhưng Bệ hạ, vị trí trữ quân không thể xử trí theo cảm tính được. Nếu Thái tử điện hạ là quốc quân tương lai của chúng ta, chỉ sợ sẽ làm tổn hại tới địa vị của nước chúng ta trong mắt các nước khác... Thế nên, cho dù trong lòng thần biết đây là đại nghịch bất đạo nhưng vẫn muốn lớn tiếng cầu xin Bệ hạ, vị trí Thái tử... cần phải suy xét lại một lần nữa.
Làm càn!
Chu Lệ đập bàn đứng lên:
Thái tử vì triều cương nước nhà nên chân mới bị thương, là công thần của triều đình, ngươi lại bảo trẫm phế Thái tử, ngươi muốn bá tánh lê dân nhìn trẫm thế nào đây?
Chu Lệ nổi giận đùng đùng, Lý Vinh lại không hề sợ hãi, hắn quay hướng quỳ sang Chu Hạnh, dập đầu nói:
Điện hạ, ngài cũng biết rõ, ngôi vị Hoàng đế không phải trò đùa. Bệ hạ không chịu tiếp nhận kiến nghị của thần, nhưng điện hạ ngài cũng là người biết nhìn đại thể...
Lý tướng quân không cần nhiều lời, ta hiểu ý của ngài.
Chu Hạnh buông chén trà trong tay xuống, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng:
Ta cũng biết rõ bản thân không thích hợp ngồi ở vị trí Thái tử, thế nên, ta nghiêm túc tiếp nhận kiến nghị của Lý tướng quân.
Chu Lệ kêu lên:
Thái tử...
Phụ hoàng.
Chu Hạnh hướng đôi mắt mang ý cười của mình về phía phụ thân hắn:
Vì triều đình, hôm nay ở tại đây, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng hãy phế bỏ vị trí Thái tử của con.
Con là Thái tử đương triều, sao có thể nói phế là phế được?
Phụ hoàng không cần phải kiên trì nữa, nhi thần cảm thấy Lý tướng quân nói rất đúng. Về tình về lý, nhi thần đều không nên ngồi ở vị trí Thái tử.
Chu Hạnh cười nói:
Huống chi bây giờ cũng đã tìm được Nhị hoàng đệ rồi, vị trí Thái tử cũng đã có người thích hợp hơn con.