Chương 824: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 824 chữ
- 2022-02-08 08:13:31
Dương Kiếp sững người, trước kia hắn ta không sinh sống ở trong cung nên hoàn toàn không hiểu biết những đấu đá ở nơi này. Mà yến hội hôm nay, trước đó hắn ta cũng nghĩ đơn giản chỉ là một bữa tiệc bình thường, cho tới bây giờ, hắn ta mới hiểu ra, với Chu Hạnh, đây là Hồng Môn Yến, mà mục đích chính là phế truất ngôi vị Thái tử của Chu Hạnh, để hắn ta trở thành tân Thái tử.
Dương Kiếp cũng chẳng phải người có dã tâm gì. Hắn ta muốn đứng lên phản đối nhưng Chu Lệ ở phía bên kia chẳng cho hắn cơ hội lên tiếng đã thở dài, nhìn Chu Hạnh đầy bất đắc dĩ và nói:
Nếu con đã kiên trì như thế... Vậy trẫm đành miễn cưỡng đồng ý. Nhưng Hạnh Nhi cứ yên tâm, cho dù con không phải là Thái tử thì trẫm cũng sẽ phong con là Hiền Vương. Tương lai khi Kiếp Nhi đăng quang Hoàng đế, con cũng sẽ chỉ ở dưới một người, trên vạn người.
Nhi thần cảm tạ phụ hoàng.
Chu Hạnh gật đầu cười, trên khuôn mặt ôn hòa hoàn toàn không có một sắc thái nào khác.
Dưới bàn, Phong Quang siết chặt nắm tay, cho dù cô có không thông minh nhưng nghĩ kỹ thì cũng hiểu tại sao vị tướng quân kia lại nhắc tới đề tài phế Thái tử vào lúc này. Lúc này, văn võ bá quan cả triều đều có mặt, nếu Chu Hạnh bày ra thái độ bướng bỉnh, không chịu từ bỏ vị trí Thái tử thì có lẽ Chu Lệ cũng sẽ chẳng tiện xé rách da mặt, vẫn cứ bày ra dáng vẻ cha hiền, nhưng trong lòng mọi người đều sẽ kín đáo phê bình Chu Hạnh.
Đúng thế, Chu Hạnh thật sự là một Thái tử có tài trị quốc. Lúc hắn lên ngôi Thái tử cũng không có ai phản đối cả, nhưng giờ thì khác rồi, hai chân hắn đã bị phế, thái y nói vĩnh viễn sẽ không thể đứng lên, một quốc gia sao có thể có một vị Hoàng đế bị tàn phế như thế được chứ?
Những người trong triều đều hiểu rõ trong lòng, tương lai của Chu Hạnh kiểu gì cũng sẽ bị phế, thế nên chẳng ai đứng ra nói thêm một câu nào.
Chu Hạnh bị phế Thái tử, chuyện này coi như đã chắc chắn rồi. Chu Lệ buông một câu
Lui về đi
, đại tướng quân Lý Vinh liền quay về vị trí của mình.
Mà Chu Lệ cũng không vội vàng lập tức lập Dương Kiếp làm Thái tử, ông ta cười ha hả, nói:
Yến hội hôm nay vẫn chưa kết thúc, chư vị cứ tận tình ăn uống đi.
Đại điện lập tức khôi phục bầu không khí cười cười nói nói như lúc đầu.
A Hạnh...
Ta không sao.
Chu Hạnh hơi nghiêng đầu, nhẹ cười với thê tử ở bên cạnh, bàn tay đặt dưới bàn cũng khẽ khàng vuốt ve tay cô để cô có thể yên tâm.
Phong Quang không nói thêm gì nữa, trong lòng cô biết lúc này, nói cái gì ở đây cũng là không ổn, nhưng thấy dáng vẻ chẳng để tâm tới vị trí Thái tử kia của hắn, cô cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cung nữ bưng rượu bên cạnh hơi nghiêng tay, không cẩn thận khiến rượu đổ vào áo của Phong Quang, nàng ta vội vàng quỳ xuống:
Xin Thái tử phi thứ tội, nô tỳ không cố ý.
Trước khi chính thức có chiếu thư thì theo lý mà nói, Phong Quang vẫn cứ là Thái tử phi.
Chu Lệ nhìn về phía bên này, quát lên một tiếng:
Nô tỳ to gan! Làm việc thế nào vậy hả?
Bệ hạ thứ tội!
Cung nữ bị dọa sợ hãi, chỉ biết liều mạng dập đầu.
Chu Hạnh nói:
Phụ hoàng không cần phải tức giận, chỉ là đổi một bộ váy áo khác mà thôi, Phong Quang về Đông Cung đổi lại cũng được.
Phong Quang cũng gật đầu.
Lúc này Chu Lệ mới bớt giận một chút, ông ta nhìn về phía cung nữ kia:
Còn không mau hầu hạ Thái tử phi về Đông Cung?
Vâng...
Cung nữ cúi đầu đứng lên:
Thái tử phi, nô tỳ hầu hạ người về Đông Cung.
Phong Quang nhìn thoáng qua Chu Hạnh, thấy hắn gật đầu thì đứng lên hành lễ, nói:
Thần thiếp xin cáo lui trước.
Ra ngoài đại điện, gặp được một gió mát mẻ bên ngoài, Phong Quang mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Trên đường về Đông Cung, sau lưng cô là hai cung nữ, nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của cung nữ kia, cô quay đầu muốn an ủi vài câu, không ngờ lại bị một cái khăn ướt chụp thẳng vào mặt.
Ngay lập tức, cô liền mất đi ý thức.