• 6,566

Chương 826: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (50)


Phong Quang giơ tay đỡ trán, cả người cô mất hết sức lực mà lảo đảo, phải dựa vào một cây cột, hơi thở của cô bắt đầu trở nên dồn dập, miệng khô lưỡi khô.

Chu Lệ cười:
Quả nhiên, so với việc nhìn mỹ nhân bất tỉnh nhân sự nằm trên giường thì nhìn dáng vẻ mỹ nhân không kìm nén nổi mà van xin được sủng ái càng thú vị hơn nhiều.



Ngươi...
Cô nhìn về phía lư hương đặt trên bàn, túm chặt lấy cổ áo của bản thân, giọng điệu lạnh lùng:
Tiểu nhân đê tiện.



Cứ mắng chửi đi, qua một chút nữa, nàng sẽ chẳng còn sức mà mắng đâu.
Chu Lệ đi tới bên cạnh cô, giơ tay định sờ lên mặt cô nhưng lại bị cô tránh thoát, ông ta cũng chẳng giận:
Thằng bé Hạnh Nhi này còn muốn giấu nàng đi nữa chứ, nó nghĩ trẫm là ai cơ? Là người mà nó có thể dễ dàng giấu giếm được hay sao? Trẫm thật không ngờ, một huyện Đồng nho nhỏ mà có thể sinh ra được mỹ nhân đẹp tới bực này, nếu mẫu phi Kiếp Nhi còn sống, chỉ sợ cũng phải thua nàng tới mấy phần.


Thế nhân đều nói Bệ hạ sủng ái Quý Phi. Đế vương sủng ái tất nhiên là chỉ nhìn mặt, một người phụ nữ có đẹp nhưng già nua tàn tạ thì liệu có thể giữ được ánh mắt ông ta bao lâu chứ?

Phong Quang dịch sang bên cạnh một bước, cô chống tay vào bàn, nhìn về phía sau lưng Chu Lệ, kêu một tiếng:
A Hạnh...


Chu Lệ quay đầu nhìn nhưng không thấy bất kỳ ai, khi ông ta vừa xoay người lại thì đã bị một cái lư hương nện thẳng vào đầu. Chu Lệ lảo đảo lùi về sau một bước, nhưng chỉ choáng váng trong giây lát, ông ta giơ tay sờ lên trán, thấy có máu chảy ra. Khi lư hương lại một lần nữa chuẩn bị nện xuống, ông ta liền giữ chặt lấy cánh tay kia, chẳng còn giữ phong độ gì nữa mà hung dữ mắng:
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đang muốn giữ ngươi lại để chậm rãi chơi đùa, giờ chính là ngươi tự tìm đường chết đấy nhé!


Cô lại một lần nữa nhìn về phía sau lưng ông ta và hô lên:
A Hạnh...



Lại muốn lừa trẫm, ngươi...



Phụ hoàng.


Tiếng nói của Chu Lệ lập tức im bặt, thân mình ông ta cứng đờ. Đúng lúc ông ta muốn quay đầu lại nhìn thì một đạo kiếm quang lóe lên, sau đó máu tươi phun trào.

Phong Quang hét lên một tiếng, bởi vì cánh tay đang túm lấy tay cô đã lìa ra khỏi thân thể của nó, đúng lúc nó rơi xuống đất thì cô cũng được một người ôm vào trong ngực.

Chu Hạnh một tay cầm kiếm, một tay ôm eo cô, hôn một chút lên sườn tai cô, nhẹ giọng nói:
Phong Quang đừng sợ, sẽ nhanh chóng ổn cả thôi.


Chu Lệ không hổ là người đã từng trải qua sóng gió trên chiến trường, cho dù bị chặt đứt một cánh tay rất đau đớn nhưng ông ta vẫn chỉ cố gắng đè chặt miệng vết thương, không hề mất đi uy nghi hoàng tộc, hét lên một tiếng:
Người đâu!



Không cần gọi.
Giọng điệu lạnh lùng của Chu Hạnh nhìn về phía ông ta:
Nếu ta có thể đi vào đây thì phụ hoàng cũng nên nghĩ tới chuyện người của phụ hoàng đã chẳng còn ai nữa rồi.


Chu Lệ nhanh chóng hiểu ra rằng người của ông ta đã bị đứa con trai này giết chết hết, nhưng nhìn thấy nam tử mặc áo trắng đứng thẳng trước mặt mình, ông ta vẫn không dám tin:
Chân của ngươi!



Nếu không làm cho phụ hoàng nghĩ rằng chân ta bị thương thì sao phụ hoàng có thể lơi lỏng phòng bị với ta được chứ?


Phong Quang ngước mắt nhìn, bởi vì chính cô cũng không biết chuyện chân hắn đã lành lại, cũng vì thế, lần nào lên giường cũng đều là... đều là...

Cô cắn răng, túm lấy cánh tay hắn cắn mạnh một cái.

Chu Hạnh xoa đầu cô, khẽ nói:
Ngoan, ta biết giờ Phong Quang rất khó chịu, ta sẽ nhanh chóng thỏa mãn nàng thôi.



Chu Hạnh!
Phong Quang kêu lên, dùng giọng cao ngất để che giấu đi nhu cầu sinh lý mạnh mẽ trong người mình lúc này.

Chu Hạnh lại hôn một chút lên trán cô, nhẹ phun ra mấy chữ:
Đừng nóng vội.


Cô giận tới mức không nói được thành lời.

Âm thanh lạnh lùng của Chu Lệ lại vang lên,
Chu Hạnh, trẫm chính là phụ hoàng của ngươi, là thiên tử đương triều. Ngươi cũng biết hành động hiện tại của mình đại biểu cho điều gì chứ?



Cho dù là cái gì thì ta nghĩ ta chỉ cần hỏi phụ hoàng một vấn đề thôi.
Chu Hạnh lấy ngọc tỷ ra, chậm rãi nói:
Ban đêm có thích khách hành thích, nhi thần vì cứu mạng phụ hoàng, hai chân lại không còn bị thương tật nữa, nhưng phụ hoàng vẫn cứ bất hạnh bỏ mình, trước khi chết truyền lại ngọc tỷ cho nhi thần... Chuyện hay ho như thế, phụ hoàng cảm thấy mức độ đáng tin của nó là bao nhiêu?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.