• 6,565

Chương 833: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (57)



Thích đại phu.
Đây là lần đầu tiên cô gọi y là Thích đại phu, cũng là lần đầu tiên chính thức nói chuyện với y:
Hãy nói cho ta biết, A Hạnh đang ở đâu rồi?


Tiếu Tiếu lập tức gào lên:
Lang băm, ngươi không thể nói cho mẹ của ta biết được!



Ta cần phải nghe theo mệnh lệnh của cô à?
Thích Viễn lạnh lùng đáp, hàn ý quanh thân càng nặng nề hơn.

Tiếu Tiếu lại chẳng sợ, giọng cũng lạnh xuống:
Cha đã nói rồi, không ai được nói ra hành tung của người.



Thì ra tiểu thư là người nghe lời như thế.
Thích Viễn châm chọc một câu, kèm theo đó là nụ cười lạnh:
Hay là nói, thay vì muốn phụ thân mình sống sót, tiểu thư càng hy vọng mẫu thân mình sống sót hơn đây.


Tiếu Tiếu mím môi không nói gì, Thích Viễn nói không sai, quả thực nàng ta đã nghĩ như thế. Nếu muốn đào sâu thì rõ ràng Tiếu Tiếu hoàn toàn chẳng có cái gọi là tình cha con với Chu Hạnh. Nàng ta chỉ kính trọng và vô cùng sợ hãi hắn mà thôi. Ở trong lòng nàng ta, mẫu thân càng quan trọng hơn phụ thân, đây là một chuyện quá bình thường.

Phong Quang tiến lên một bước, nói với vẻ không chấp nhận sự từ chối:
Thích Viễn, nói cho ta biết, chàng ở đâu.


Tiếu Tiếu bất mãn kêu lên:
Mẹ!


Ngay lập tức, trên cổ nàng ta xuất hiện một cây châm bạc, Tiếu Tiếu thấy đầu váng mắt hoa, thân mình nghiêng đi, Phong Quang vội vàng ôm lấy nàng ta, nhìn về phía Thích Viễn:
Ngươi làm gì thế?



Nàng ta quá ồn ào, để nàng ta yên tĩnh một chút sẽ càng thanh tịnh hơn.
Thích Viễn do dự một chút rồi bước qua, giành lấy Tiếu Tiếu từ trong tay Phong Quang và ôm vào ngực mình, trong lòng y cảm thấy rất mất tự nhiên nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản, nói tiếp:
Năm ta năm tuổi, công tử đã thu nhận ta, y thuật của ta đều do ngài ấy truyền cho, trong lòng ta, công tử không khác nào sư phụ.


Thế nên, nếu để y lựa chọn, y sẽ lựa chọn để Phong Quang hy sinh.

Phong Quang không ngờ y sẽ đột nhiên giải thích như thế với mình, cô sửng sốt một chút rồi lại nói:
Ta hiểu, ngươi và Tiếu Tiếu đều có lựa chọn của riêng mình.



Những năm gần đây... công tử đã thử qua rất nhiều phương pháp, muốn dùng độc dược để kéo dài tuổi thọ của mình, thậm chí đã thử nghiệm không ít thứ lên chính thân thể của mình, nhưng tất cả đều phí công. Kỳ hạn mười sáu năm vừa tới, không ai có thể tránh thoát được.
Thích Viễn cũng không hiểu tại sao mình lại nói nhiều như thế, y trầm mặc trong giây lát:
Ngươi là người công tử muốn bảo vệ, nếu ngươi lựa chọn muốn sống thì cũng không có gì đáng trách cả...


Phong Quang ngắt lời y:
Không cần nói nhiều như thế, ta đã chuẩn bị hết thảy mọi chuyện rồi, ngươi cứ nói thẳng cho ta biết chàng ở đâu?


Thích Viễn nhìn về phía Phúc bá đã chờ ở một bên từ rất lâu:
Phúc bá, ông mang nàng ta đi đi.


Phúc bá gật đầu.

Phong Quang đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Tiếu Tiếu đang bất tỉnh nhân sự, nhẫn tâm cắt đứt sự lưu luyến trong lòng, cuối cùng liền quay đầu đi theo Phúc bá.

Dưới tàng cây sơn trà, lúc này chỉ còn lại hai người là Thích Viễn và Tiếu Tiếu.

Thích Viễn yên lặng đứng đó rất lâu, lúc bừng tỉnh mới nhớ ra mình vẫn đang ôm một người trong lòng. Y giơ tay xé mặt nạ trên mặt Tiếu Tiếu ra, một gương mặt nhỏ tái nhợt vì lâu ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời lộ ra, gương mặt như hoa như ngọc này quả thực có năm, sáu phần tương tự với Phong Quang.

Thích Viễn không hề tức giận buông một câu:
Mặt nạ của nàng cũng là do ta cho, không biết lấy đâu ra cái gan dám hô to gọi nhỏ với ta nữa.


Tiếu Tiếu càng lớn càng giống Phong Quang, vì không để Phong Quang nghi ngờ nên nàng ta mới xin Thích Viễn cho mình một cái mặt nạ.

Thích Viễn vẫn còn nhớ lúc đó là buổi đêm, y cười lạnh hỏi:
Chẳng lẽ đại tiểu thư đã quên, muốn có được thứ gì từ tay của ta thì phải trả một cái giá nhất định hay sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.