• 6,565

Chương 834: Cua đổ thái tử điện hạ thất thế (58)


Tiếu Tiếu cười:
Ngươi muốn ta trả cho ngươi cái gì đây hả?



Niệm tình ngươi là con gái của công tử, ta chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản thôi, chỉ cần ngươi có thể chạm được vào ta một lần thì ta sẽ đồng ý cho ngươi mặt nạ.
Thích Viễn nói ra yêu cầu này với nguyên nhân rất đơn giản, y biết rõ, tuy rằng công phu của Tiếu Tiếu không tệ nhưng đầu óc lại thẳng thắn quá mức, nếu muốn động vào tay giang hồ già đời như y dù chỉ một phân, nói dễ hơn làm?

Nhưng Thích Viễn đã tính sai, y không ngờ được nàng lại đánh lén mình theo cách không hợp lẽ thường như thế.

Tiếu Tiếu chỉ cười một cái rồi lập tức nhảy dựng lên hôn môi y, theo lý thường thì Thích Viễn sẽ dừng lại. Y đã chuẩn bị xong tốt mọi sự phòng bị, cho dù trên hay dưới, nàng sẽ ra chiêu gì, y đều đã tính toán hết trong đầu, duy nhất không nghĩ được là nàng lại lựa chọn đánh lén... môi y.

Năm đó, Tiếu Tiếu mới mười ba tuổi.

Ánh hoàng hôn dừng trên mặt Tiếu Tiếu khiến cho khuôn mặt lúc ngủ của nàng càng thêm sạch sẽ và xinh đẹp.

Thích Viễn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà trước giờ y chưa từng nghĩ tới, nếu nàng tỉnh lại, biết mẹ mình đã đi tìm phụ thân mình rồi, chỉ sợ nàng sẽ hận y cả đời mất.



Ngoài ngoại ô, xe ngựa dừng trước một ngồi nhà trúc.


Công tử ở bên trong.
Phúc bá nói:
Công tử đã từng phân phó, sau khi ngài ấy chết, muốn ta dùng hóa cốt tán để tiêu hủy thân thể của ngài ấy, như thế...


Cô có thể sẽ hết hy vọng, nhưng Phúc bá lại làm trái mệnh lệnh.

Phong Quang nhìn Phúc bá với gương mặt đầy nếp nhăn, cô còn nhớ rõ, mấy chục năm trước, ông ta là một thị vệ đi theo bên cạnh Chu Hạnh. Cô khẽ nói:
Cảm ơn ngươi đã đưa ta tới đây, Nhất Phúc.


Ánh mắt vẩn đục của Phúc bá xuất hiện sự rung động, lâu lắm rồi ông ta chưa được nghe thấy cái tên này. Trong cơn bừng tỉnh, ông ta dường như được trở về với quãng thời gian đó, trong Đông cung nguy nga tráng lệ, ông là thị vệ trưởng của Đông cung.

Phúc bá khom người:
Đường phía trước không dễ đi, xin hãy cẩn thận... Thái tử phi.


Phong Quang khẽ cười, cô không hề do dự, nhẹ nhàng cất bước đi vào nhà trúc. Trên giường, cô thấy được người đang nằm, hắn nhắm chặt hai mắt, dung mạo tái nhợt, dường như hắn đang ngủ, nhưng lại chẳng hề tồn tại hơi thở.

Phong Quang ngồi bên mép giường, tay nhẹ nhàng vỗ về gò má lạnh như băng của hắn, thở dài nói:
Đây là lần thứ mấy ta đối mặt với chàng trong trạng thái lạnh như băng này rồi?


Hắn sẽ không đáp lời cô.


Trên đường gấp gáp quay về, ta đã nhớ ra rất nhiều chuyện.
Cô chậm rãi nói:
Khi chúng ta cùng sống với nhau rất vui vẻ ở huyện Đồng, khi lần đầu tiên nghe tin chàng chết ta đã cố làm ra vẻ trấn tĩnh, ta mang thai Tiếu Tiếu trong tâm trạng vừa vui vẻ vừa sợ hãi... Còn nữa, có cả sự sống chết tuần hoàn vĩnh viễn của hai chúng ta.



A Hạnh, chàng biết không? Ngày đó khi ta rời huyện Đồng, Thư đại nhân đã từng nhắc nhở ta, suy nghĩ một chút xem hai chữ
Thuật Phong
có ý nghĩa là gì. Lúc đó, ta mãi không nghĩ ra. Thuật là họ của chàng, Phong là tên của chàng, liệu còn có ý nghĩa gì cơ chứ? Nhưng trên đường vội vàng quay về này... ta đột nhiên lại hiểu. Họ Thuật khi đọc lên thì hẳn sẽ thành
trục
, không phải Thuật Phong... mà là Trục Phong.

() Trục Phong: đuổi theo gió

Cô nằm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn,
A Hạnh, có phải ta rất ngốc nghếch không, tới bây giờ mới hiểu ra...


Hắn vì cô mà xây dựng một Hạ gia tràn ngập hạnh phúc, một huyện Đồng yên bình, thế mà lúc hắn rời đi, cô mới hiểu ra hết thảy.


Chàng muốn kết thúc vòng tuần hoàn này... Ta sẽ cho chàng được như mong muốn.
Cô lẩm bẩm:
Nhưng lời nguyền rủa này, sẽ kết thúc trên người ta.


Ngoài cửa sổ truyền vào tiếng gió lùa qua rừng trúc, nhẹ nhàng, giống như tiếng ca thán nhẹ nhàng uyển chuyển.

Cô hôn lên môi hắn:
A Hạnh, chúc ngủ ngon.


Tỉnh mộng, hết thảy sẽ lại ổn cả thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.