Chương 838: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (1)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 881 chữ
- 2022-02-08 08:13:32
Nhiệm vụ lần này, Phong Quang chỉ lấy được một nửa điểm tích lũy.
Ký chủ đạt được bốn điểm tích lũy.
Phong Quang nghe xong cũng chẳng có ý kiến gì, cô tiếp nhận rất thản nhiên. Cô nghĩ, cho dù Hệ thống chủ chẳng cho cô điểm nào cũng không sao, nhưng rất nhanh, sau khi tình cảm bị xóa bỏ, cô lập tức trở mặt.
Hệ thống chủ, không đúng rồi, rõ ràng là lần nhiệm vụ này ta cũng bất lực mà. Ta đã cố gắng để mục tiêu công lược sống sót, nhưng trước khi ta chấp hành nhiệm vụ thì hắn đã bị lão Hoàng đế hạ độc, ta cũng tuyệt vọng lắm, ngươi có hiểu không hả?
Hệ thống chủ chỉ lạnh lùng
ừm
một tiếng.
Phong Quang trợn mắt:
Mi đừng có ậm ừ cho xong như thế, như thế nào thì lần này nhiệm vụ thất bại cũng không phải do lỗi của ta?
Đúng là không phải lỗi của ký chủ.
Vậy một nửa điểm tích lũy còn lại kia...
Ký chủ vẫn chỉ có thể nhận được bốn điểm.
Tại sao vẫn chỉ có bốn điểm chứ?
Hệ thống chủ lạnh nhạt đáp:
Bởi vì từ lúc bắt đầu, điểm tối đa của thế giới này cũng chỉ có bốn điểm.
Tối đa là bốn điểm?
Cô kinh ngạc. Ở trong nhận thức của cô, cô luôn cho rằng điểm tối đa phải là tám điểm mới đúng chứ, nhưng bình tĩnh ngẫm nghĩ lại thì cô liền hiểu ra:
Mi đã sớm biết rằng kết quả của nhiệm vụ này là không viên mãn rồi.
Đúng thế, nó là Hệ thống chủ có thể khống chế hết thảy, đương nhiên sẽ biết hướng đi của cốt truyện. Tất nhiên nó cũng biết trên người Chu Hạnh có bệnh không thể chữa trị được, hắn chết cũng là chuyện đã sớm nằm trong dự tính rồi. Thực ra, cho dù Phong Quang không hy sinh bản thân mình để cứu Chu Hạnh, cho dù Chu Hạnh có chết thì cô vẫn cứ lấy được bốn điểm này.
Hệ thống chủ hờ hững nói:
Quá trình thực hiện nhiệm vụ, ký chủ phải chịu toàn bộ trách nhiệm về mọi hành động của mình.
Khóe miệng Phong Quang giật giật, chẳng lẽ còn bảo cô không được oán giận à?
Chọn kịch bản.
Cô tức nghẹn, tiện tay rút một quyển sách, tên sách nhanh chóng hiện ra:
Thà làm thầy thuốc, không làm Hoàng hậu
.
Đây là một truyện cổ đại rất được chăm chút, nữ chính tên là Y Nhân, Y Nhân trong câu
Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương
(Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ). Nàng ta vốn là một tiểu thư nhà giàu, nhưng gia đình sa sút nên phải vào cung làm cung nữ. Nhưng người ta không phải cung nữ bình thường. Sức khỏe của Thái tử điện hạ luôn không tốt, mà nàng ta lại sinh ra trong gia đình có truyền thống về y thuật, có khả năng chữa bệnh cứu người, bởi vậy nên vừa vào cung đã được phân phối tới Đông Cung, tuy nói là cung nữ nhưng thực ra chính là y nữ của Thái tử điện hạ.
Từ xưa đến nay, Thái tử có thể ngồi ổn định vững chắc rồi lên ngôi Hoàng đế luôn không nhiều, vị Thái tử này cũng không ngoại lệ. Đương nhiên... đương nhiên, Thái tử là nam chính, tên hắn là Bách Lý Mặc, nếu đã là nam chính thì nhất định sẽ ngồi lên đế vị, chẳng qua quá trình lên ngôi sẽ vô cùng trắc trở mà thôi. Nhưng hắn có nữ chính ở bên cạnh, vậy nên dù hắn có bị thương nặng bao nhiêu lần và nặng tới mức nào, bị vai ác hãm hại ra sao thì đều có thể gặp dữ hóa lành.
Sau khi Bách Lý Mặc đánh bại một đám người, lên ngôi Hoàng đế thành công, người khác vốn tưởng rằng Thái tử phi sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng hậu. Nhưng không, đầu tiên, Bách Lý Mặc phong Thái tử phi là Nhàn Phi, Nhàn trong nhàn rỗi, tiếp theo, lại hạ thánh chỉ muốn cưới Y Nhân làm Hoàng hậu.
Y Nhân từ chối, lý do của nàng ta là sau khi trở thành Hoàng hậu rồi thì nàng ta sẽ không còn được tự do nữa, mà lý tưởng của nàng ta là muốn dùng y thuật của bản thân để cứu vớt thế nhân, nhưng trước thế tấn công mãnh liệt của nam chính, cuối cùng nàng ta vẫn là Hoàng hậu.
Vậy nên, Phong Quang cũng không hiểu, cái tên sách
Thà làm thầy thuốc, không làm Hoàng hậu
... có vẻ chẳng đúng cho lắm.
Ồ, còn thân phận của cô, rất đơn giản, cô chính là vị Thái tử phi kia. Thế giới trước cô cũng có thân phận Thái tử phi, chẳng qua, ở thế giới này, hình như cô làm Thái tử phi một cách không vui vẻ cho lắm.
Còn mục tiêu công lược ư, cũng rất đơn giản, nam phụ tên là Tống Vô Hà, chính là... đô đốc Tây Xưởng nắm quyền hành lớn trong triều đình.
Đúng thế, hắn là một thái giám.
Phong Quang thấy hơi khổ sở.