Chương 866: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (27)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 813 chữ
- 2022-02-08 08:13:36
Giữa dòng người chen lấn, Phong Quang đành phải tiến một bước, lùi ba bước. Không biết từ lúc nào, cô đã bị biển người dồn tới bên cầu đá nhỏ, cũng không biết bị ai đẩy một cái, Phong Quang trực tiếp bị ép tới bên thành cầu. Vì quá bất ngờ, không kịp bám vào lan can bảo vệ nên thân mình cô hơi ngả về trước, cả người mất thăng bằng rơi thẳng từ trên cầu xuống.
Dưới cầu là dòng sông đang được thả đầy đèn, một chiếc thuyền chậm rãi lướt qua, một nữ tử mặc váy áo màu xanh đứng trên mui thuyền, sau đó bị nha hoàn tìm được và kéo vào trong khoang thuyền.
Tiểu thư, người đừng giận dỗi nữa.
Tiểu nha hoàn tận lực khuyên bảo chủ nhân,
Chỉ cần có thể hầu hạ vị quan nhân kia cho tốt thì chắc chắn tương lai sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý, chẳng lẽ người cứ để cho Băng Thanh ở Lãm Nguyệt lâu kia đè đầu cưỡi cổ, bằng lòng đứng hạng hai mãi à.
Nữ tử mặc váy áo xinh đẹp nhìn thấy mà thương, lại đa sầu đa cảm nói:
Diên Nhi, ta cũng biết, vị quan nhân đó quyền cao chức trọng, lấy được niềm vui của hắn thì sẽ bay lên làm phượng hoàng, nhưng mà...
Nhưng mà sao chứ, tiểu thư?
Ngươi cũng không biết, hắn là... A!
Vị tiểu thư hét lên một tiếng rồi im bặt, nguyên nhân vì trên trời tự nhiên có một người rơi xuống, đè lên người nàng ta.
Tiểu thư!
Diên Nhi hét lên, đẩy người đang đè trên người chủ nhân nhà mình ra,
Tiểu thư, người không sao chứ?
Đáng tiếc, vị tiểu thư này chẳng trả lời được vì nàng ta đã ngất rồi.
Phong Quang ngất ngưởng bò dậy. Cô vốn tưởng mình sẽ rơi xuống nước, ai ngờ ngã xuống mà chẳng cảm thấy bị đau chút nào, thế nên cô hơi hoảng hốt trong giây lát. Sau khi nghe thấy tiếng của nha hoàn kia hét lên, cô mới đưa mắt nhìn, chỉ thấy còn có một cô gái xinh đẹp nữa đang nằm trên mặt đất, cô lập tức ý thức được chuyện gì vừa xảy ra,
Này này... tiểu thư nhà ngươi... còn sống không?
Đều tại ngươi cả!
Diên Nhi quay đầu, cả giận mắng:
Rốt cuộc ngươi là ai, đột nhiên xuất hiện, còn làm tiểu thư nhà chúng ta hôn mê nữa!
Ta thực xin lỗi... Ta cũng không cố ý đâu.
Trong lòng Phong Quang biết mình sai nhưng không thể hạ thấp khí thế của mình được.
Diên Nhi, sao còn chưa mang tiểu thư nhà ngươi tiến vào?
Một nữ nhân thướt tha mở cửa bước ra, vừa thấy tình hình trước mặt thì không khỏi sững người trong giây lát, sau đó ôm mặt hét lên:
Diên Nhi, có chuyện gì thế này? Hôm nay tới toàn là quý nhân, chỉ đích danh muốn ngươi hầu hạ, giờ thế này, Lãm Nguyệt lâu của chúng ta có còn muốn sống hay không đây!
Ma ma, không phải lỗi tại ta! Đều tại ả này, là ả rơi trúng làm tiểu thư nhà ta ngất đi!
Diên Nhi chỉ vào Phong Quang, lớn tiếng nói.
Phong Quang vội vàng cúi đầu xin lỗi,
Xin lỗi, ta thật sự không cố ý đâu, các ngươi yên tâm, ta sẽ đền tiền thuốc men!
Diên Nhi nói:
Đây là vấn đề tiền thuốc hay sao hả?
Khoan khoan.
Người phụ nữ kia đi vòng quanh Phong Quang một vòng, cuối cùng gật đầu, cười đon đả:
Vị cô nương này, ta thấy dáng người cô không tệ, dung mạo càng không tệ, nếu cô đã làm người của chúng ta ngất đi, làm chậm trễ chuyện làm ăn của chúng ta, vậy có phải cô nên bồi thường một cách thích hợp không?
Tiền thuốc men...
Cái này không phải vấn đề tiền.
Người phụ nữ vỗ tay, lập tức có mấy ả phụ nữ thân thể cao lớn xuất hiện,
Dẫn nàng ta đi trang điểm cho tốt, thay quần áo, nhớ rõ phải mang khăn che mặt.
Này, các ngươi muốn làm gì hả...
Phong Quang còn chưa nói xong đã bị người kéo đi.
Mấy người phụ nữ kéo thẳng cô tới một gian phòng, hai người khống chế động tác của cô, vài người khác thì giúp cô thay quần áo, trang điểm. Cô không thích cảm giác bị người khác đè nặng, nhưng còn chưa đợi cô nói chuyện, người phụ nữ như mụ chủ chứa bên cạnh liền nói thẳng:
Vị cô nương này, khách tới hôm nay là Tống đại nhân của Tây Xưởng, nếu ngươi không phối hợp tử tế với bọn ta, vậy thì cứ chờ cùng bị chém đầu với Lãm Nguyệt lâu chúng ta đi.