Chương 867: Cua đổ... nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi! (28)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 795 chữ
- 2022-02-08 08:13:36
Tống đại nhân của Tây Xưởng, thế chẳng phải là Tống Vô Hà ư?
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Phong Quang là tên thái giám chết tiệt kia lại dám đi tìm cô nương, sau đó lại nghĩ, Tống Vô Hà là người từng có mâu thuẫn với cô, nếu bị hắn biết cô sẽ đi hầu hạ hắn thì có khác nào bị hắn nắm được nhược điểm đâu? Cô đường đường là Thái tử phi đó!
Buông ta ra, ta không đi!
Phong Quang cố gắng giãy giụa:
Các ngươi hãy đổi người khác đi hầu hạ vị Tống đại nhân đó đi, ta cho các ngươi tiền, các ngươi hãy thả ta rời đi!
Nếu có thể tùy tiện thay người như thế thì Trương ma ma ta cần thiết phải dùng tới ngươi sao?
Vẫn là ả phụ nữ thướt tha cầm quạt tròn phe phẩy kia nói:
Lãm Nguyệt lâu của bọn ta, cho dù là dung mạo hay dáng người thì cũng chỉ có tổng cộng hai người có thể được lọt vào mắt vị quý nhân ấy. Một người đã bị ngươi làm cho hôn mê, còn một người đang làm hoa thần trên phố, ánh mắt những người đó đều rất cao, tùy tiện gọi người lung tung tới hầu hạ họ, chẳng phải là Lãm Nguyệt lâu bọn ta tự tìm đường chết hay sao?
Vậy ngươi tìm ta cũng vô dụng thôi, ta chính là hoàng hoa... không phải, ta là phụ nữ đàng hoàng, không làm loại việc này nhé!
Ồ? Cô nương đã gả chồng rồi sao?
Phải, ta đã gả chồng rồi, tướng công ta còn đang tìm ta, hắn sẽ nhanh chóng tới đây thôi!
Phong Quang phô trương thanh thế,
Nếu hắn thấy các ngươi ép ta hầu hạ người khác, nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!
Ôi trời, còn không buông tha cho chúng ta cơ đấy.
Trương ma ma phe phẩy quạt cười:
Tiểu cô nương, ngươi ở nơi khác tới đây đấy à, ngươi có biết Lãm Nguyệt lâu này là tài sản của ai không?
Là... là ai?
Lý đại tướng quân đó, ngươi biết không?
Trương ma ma cười ha hả:
Trong hoàng thành này, chúng ta chỉ sợ đúng ba người thôi, một là đương kim thánh thượng, hai là Thừa tướng đại nhân thiết diện vô tư, người còn lại đô đốc Tây Xưởng Tống đại nhân, sẽ không bỏ qua chúng ta ư? Tướng công nhà ngươi là ai chứ, lại có năng lực không bỏ qua cho chúng ta được?
Tướng công của cô là Thái tử đương triều.
Cô nhẫn nhịn, không nói ra câu kia. Dù sao, người này nhất định không tin, nếu tin, tương lai truyền ra ngoài rằng Thái tử phi từng vào thuyền của Lãm Nguyệt lâu, chỉ sợ cô chẳng thể nào nói rõ sự trong sạch của mình được nữa.
Nếu cô nương đã thành thân rồi thì càng hay, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, dù sao cô nương cũng từng trải qua chuyện đó rồi, sẽ không quá để ý mà.
Không để ý ông nội nhà ngươi ấy!
Cô vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy!
Tròng mắt Phong Quang đảo loạn, liều mạng nghĩ cách thoát thân. Một lát sau, mắt cô sáng lên, lại như chấp nhận số phận, ngoan ngoãn ngồi im trước gương trang điểm, để đám phụ nữ này hóa trang cho mình, cuối cùng, mặt cô bị che lại.
Trương ma ma vừa nhìn đã khen không dứt miệng,
Quả nhiên là một người xinh đẹp, vừa che mặt lên đã toát ra vẻ thần bí, quả thật có thể sánh được với Băng Thanh đấy. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cô nương mau qua đó đi.
Phong Quang đứng lên, bên cạnh có hai người đỡ tay cô, cô nói:
Ta đã bằng lòng qua đó rồi, ta tự đi được, có thể đừng có áp tải ta như áp tải kẻ phạm tội được không hả?
Rồi, rồi, rồi.
Trương ma ma chỉ vào hai người phụ nữ kia:
Hai người các ngươi, đi theo phía sau cô nương đi.
Hai ả phụ nữ liền nghe lời, đứng ở sau lưng Phong Quang.
Lúc đi qua cái bàn, Phong Quang chớp mắt, dùng tốc độ cực nhanh, một tay túm lấy bầu rượu, một tay cầm cái giá cắm nến trên bàn, đập vỡ bình rượu, sau đó ném ngọn nến vào đó, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Trương ma ma chỉ sửng sốt trong giây lát rồi lập tức lấy lại ngay được tinh thần, quát lên:
Bắt lấy nàng ta cho ta!
Phong Quang chạy vòng qua cái bàn, vừa chạy vừa hét lên:
Cháy rồi! Người đâu, mau tới dập lửa!