Chương 887: Cua đổ… nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 827 chữ
- 2022-02-08 08:13:38
Mọi người trầm mặc, khuôn mặt ai nấy đều đờ đẫn, dường như không thể tin được rằng mình vừa nghe được một tin nóng sốt cực kỳ lớn!
Sắc mặt Phong Quang lập tức đỏ bừng,
Tống Vô Hà! Chú ý ngôn từ của ngươi!
Tống Vô Hà cười, lại nói một câu rất không có thành ý:
Là ta nói lời không nên nói.
Một câu này giống như giữa hai người có ước định bí mật gì đó, kết quả là hắn đã không cẩn thận tiết lộ ra.
Tống Vô Hà!
Phong Quang nóng nảy quát lên, chỉ đổi lại một câu của hắn:
Ta cũng không biết, thì ra tên của ta khi được Thái tử phi nói ra nghe lại êm ái như thế. Thái tử phi cứ mãi lớn tiếng kêu tên ta như thế, thật sự sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy.
Ngươi!
Cô nghiến răng, thật sự không biết phải nói gì để phản bác lời hắn.
Cũng đúng lúc này, một tên quan binh từ ngoài cửa chạy vào báo tin,
Tứ hoàng tử! Thái tử phi mất tích, Thái tử đang phái người tìm kiếm, muốn mượn thị vệ phủ Tứ hoàng tử dùng một chút!
Bách Lý Thư nhìn về phía Phong Quang.
Lúc này Phong Quang mới nhớ ra là mình và Bách Lý Mặc bị tách ra, cô nói với thị vệ đang cúi đầu,
Không cần tìm nữa, ta ở đây rồi!
Quan binh kia ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc một chút. Cũng không thể trách hắn ta, từ trước tới giờ Phong Quang luôn mặc đồ đỏ, hôm nay cô lại mặc xiêm y màu xanh lá cây, vừa rồi hắn ta chỉ vội nhìn thoáng qua, nghĩ cô là một người râu ria nên mới không trông thấy.
Giờ nhìn thấy người đứng trước mặt đúng là Thái tử phi, hắn ta vội vàng nói:
Ti chức có mắt không tròng, xin Thái tử phi thứ lỗi!
Phong Quang hỏi thẳng:
Giờ Thái tử đang ở đâu rồi?
Vẫn đang cùng mọi người đi tìm Thái tử phi, Thái tử phi mất tích nên Thái tử rất sốt ruột. Thái tử phi, xin người hãy đi theo ti chức tới gặp Thái tử thôi.
Phong Quang nói:
Ngươi mau đưa ta qua đó.
Thái tử phi sốt ruột như thế, xem ra rất giống như lời đồn.
Tống Vô Hà chậm rãi mở miệng:
Thái tử và Thái tử phi tình cảm sâu đậm, thật sự khiến người ta phải hâm mộ.
Phong Quang không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô chỉ nghĩ là vì hắn đã nghe qua chuyện cô muốn hòa li nên giờ mới châm chọc mình như thế. Thực ra, cô chỉ gấp gáp muốn đi gặp người là vì cô cảm thấy mình và vị Thái tử đáng thương kia đã tách ra hơi lâu. Cô lo lắng, sợ rằng vị Thái tử với thân thể yếu đuối đó nếu gặp phải chuyện gì thì cô cũng không thoát khỏi liên quan mà thôi.
Nhưng cô không thể giải thích chuyện này ở trước mặt nhiều người như thế, lại nghĩ, mình đã bị Tống Vô Hà ức hiếp bao nhiêu lần như thế, cô thái độ với hắn một chút thì có làm sao chứ?
Vì thế, Phong Quang cũng đáp với giọng điệu cổ quái:
Thái tử là phu quân của ta, tất nhiên ta phải quan tâm chàng rồi. Còn Tống đại nhân, ta cũng biết ngài là người cô độc, khó tránh khỏi sinh ra cảm khái trong lòng.
Phong Quang nói xong lại nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng đi tới bên cái bàn, rút một bông hoa sắp héo ở trong lọ hoa ra, nhét thẳng nó vào tay Tống Vô Hà,
Hôm nay là tiết hoa thần, Tống đại nhân đừng nên ưu thương quá! Ngài nhìn đi, chẳng phải ta đã tặng hoa cho ngài rồi đây sao? Không biết trong lòng Tống đại nhân có dễ chịu hơn chút nào không?
Tống Vô Hà nhìn bông hoa trong tay thì bật cười, đầy vẻ phong lưu tuấn dật:
Thái tử phi hiểu thấu lòng người như thế, đương nhiên trong lòng ta đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Vậy thì được rồi, con người ta sống là phải luôn nhìn về phía trước, hy vọng sau này Tống đại nhân có thể kiên cường, dũng cảm sống tiếp.
Tống Vô Hà cười và không nói gì.
Cô lại vỗ vai hắn:
Tống đại nhân à, ngài chơi vui vẻ nhé, ta đi tìm Thái tử đây.
Dứt lời, cô liền đi theo tên quan binh kia đi ra khỏi phòng.
Hoàng tẩu!
Tống Vô Hà lạnh nhạt nói:
Tứ hoàng tử.
Bách Lý Thư khựng người, cái chân đã bước qua bậc cửa mãi không hạ xuống được.
Tống Vô Hà lại nói:
Về chuyện liên quan tới Liên minh kẻ ác, ta còn muốn thảo luận cho rõ ràng với Tứ hoàng tử đây.
Sắc mặt Bách Lý Thư trắng bệch.