Chương 896: Cua đổ… nghe đâu thái giám và dưa chuột càng xứng đôi (57)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 755 chữ
- 2022-02-08 08:13:40
Bách Lý Mặc ý bảo Phong Quang, nếu muốn ăn xâu kẹo hồ lô kia thì cứ qua mà lấy.
Hắn ta đúng là người tốt!
Phong Quang cảm kích trong lòng, sau đó vui vẻ nhìn về phía Tống Vô Hà, vừa mới vươn tay ra định nhận lấy xâu đường hồ lô thì Tống Vô Hà đã thu tay lại, tự mình cắn một miếng, cánh tay của Phong Quang khựng lại giữa không trung.
Tống Vô Hà thản nhiên phun ra hai cái hạt. Người đẹp nên chỉ là động tác phun hạt thôi cũng cao quý, ưu nhã hơn người. Hắn ta nhẹ nhàng nói:
Nếu Phong Quang không muốn ăn thì ta ăn là được.
Chẳng phải là động tác của cô chỉ hơi chậm chút thôi sao? Ai bảo là không muốn ăn chứ?
Phong Quang nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ căm thù, nếu không phải vì chú ý tới hình tượng thì có khi cô đã xông lên đánh cho hắn một trận rồi. Đương nhiên, cô không đánh thắng hắn được.
Tống Vô Hà nhìn Bách Lý Mặc an tĩnh đứng đó, lại nhìn Phong Quang, lạnh nhạt nói:
Nếu đã chuyển lời rồi, vậy thì ta xin cáo từ trước.
Hắn giơ tay lên, năm người mặc đồ đen đang quỳ phía sau lập tức biến mất không dấu vết, còn hắn vẫn cầm chuỗi kẹo hồ lô trong tay, chậm rãi rời đi.
Phong Quang nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, hận đến nghiến răng.
Cũng đúng vào lúc này, cô lại chú ý tới Y Nhân vẫn còn đang quỳ gối ở đó, thầm nghĩ hình như từ đầu tới giờ nàng ta vẫn luôn quỳ như thế, trong lòng cô không khỏi cảm thấy hơi áy náy, vội vàng nói:
Y Nhân, ngươi mau đứng lên đi.
Vâng, đa tạ Thái tử phi.
Y Nhân nói cảm ơn xong liền chậm rãi đứng lên, vì đã quỳ khá lâu nên tư thế của nàng ta hơi lung lay, thoạt nhìn đầy yếu đuối và đáng thương.
Phong Quang nhìn sang Bách Lý Mặc, chỉ thấy Bách Lý Mặc thấy cô nhìn mình thì lập tức nhoẻn miệng cười với cô, cực kỳ dịu dàng. Hắn ta hoàn toàn không nhìn Y Nhân lấy một cái.
Chẳng lẽ... hắn ta thật sự không thích Y Nhân sao?
Trong lòng Phong Quang vô cùng nghi hoặc, cũng không thể trách cô khó hiểu được bởi vì cô nhớ khi cô vừa tỉnh lại, cô đã cảm thấy Bách Lý Mặc và Y Nhân có gì đó với nhau. Nhưng giờ Bách Lý Mặc lại biểu hiện quá khác, cô không thể một lần nữa ngẫm nghĩ lại, nếu Bách Lý Mặc không thích Y Nhân thì hắn ta thích ai chứ?
Chẳng lẽ là... thích cô?
Không không không, nghĩ như thế thì hình như quá tự luyến rồi.
Sau khi về đến tẩm cung, Phong Quang vẫn chưa thể ngừng suy nghĩ tới việc này lại. Cô ướm hỏi Phỉ Ngọc bên người mình:
Phỉ Ngọc, ngươi cảm thấy Thái tử... thích ai?
Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là thích tiểu thư rồi.
Phỉ Ngọc trả lời rất đương nhiên, hoàn toàn không có đáp án thứ hai.
Phong Quang lại hỏi:
Tại sao ngươi lại cảm thấy hắn thích ta chứ?
Tiểu thư là Thái tử phi, lại xinh đẹp như thế, Thái tử không thích tiểu thư thì thích ai?
Phỉ Ngọc bĩu môi:
Chẳng lẽ là Y Nhân kia chắc?
Thật là... lời giải thích hay ho.
Phong Quang nhận ra hỏi Phỉ Ngọc quả thực là một quyết định sai lầm, cô xua tay:
Thôi bỏ đi, ngươi lui ra đi, ta muốn ngủ.
Vâng, tiểu thư ngủ ngon.
Phỉ Ngọc hành lễ rồi xoay người lui ra ngoài.
Phong Quang nằm mãi mà không ngủ được, cô lăn qua lăn lại trên giường. Cuối cùng vào lúc canh ba, cô liền trở dậy mặc quần áo, vòng qua quân cấm vệ tuần tra bên ngoài, xách theo một chiếc đèn rời khỏi tẩm cung, đi tới chỗ hành lang mà ban ngày gặp được cả Tống Vô Hà lẫn Bách Lý Mặc.
Xung quanh hành lang ngoại trừ cây thì cũng chỉ có hoa, hoa nở rộ trong đêm, những giọt sương đọng trên cánh hoa và lá cây làm người ta cảm thấy thật thích mắt.
Một bóng người từ trong bóng đêm bước ra:
Đêm khuya đường vắng, Phong Quang còn tới nơi này ngắm hoa, quả nhiên là một nhã hứng tuyệt vời.