• 6,565

Chương 926: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (9)


Phong Quang ngẩn ra trong giây lát:
Bạn học của bố em á? Vậy chẳng phải thầy cũng là...



Tôi không phải ma cà rồng.
Hắn đáp:
Tôi là con người.


Phong Quang nhớ bố cô nói từng tới học ở Osiris cách đây ba trăm năm, nhưng người đàn ông này thoạt nhìn còn rất trẻ, cô lập tức buột miệng thốt lên:
Sao con người có thể sống hơn ba trăm tuổi chứ?



Đó là vì tôi đã giết quá nhiều ma cà rồng...
Khóe môi hắn nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt vốn dĩ rất lười nhác dường như cũng tối đi rất nhiều, xung quanh tựa hồ có một trận gió lạnh nổi lên, hắn nhẹ nhàng nói:
Dính quá nhiều máu của ma cà rồng nên máu của tôi cũng bị đồng hóa từ lúc nào không biết, hoặc có thể nói... tôi là một ma cà rồng săn giết ma cà rồng.


Chuyện như thế không phải không thể xảy ra. Máu của ma cà rồng không giống máu của con người, cho dù đám máu đó có rời khỏi cơ thể bọn họ, trong một thời gian ngắn cũng sẽ biến đổi. Nhưng máu này thấm vào da con người đều sẽ bị tế bào máu của con người cắn nuốt, sẽ chẳng tạo ra ảnh hưởng gì cả. Trừ phi... ở trong một thời gian ngắn, hắn giết quá nhiều ma cà rồng, máu dính trên tay cũng quá nhiều, thân thể không có cách nào tiêu hóa được trong một lúc, lúc này hiện tượng
đồng hóa
sẽ xảy ra.

Hiện tượng này, Phong Quang mới chỉ nghe bố mình nói qua, chưa từng nghe từ miệng người khác hoặc đọc được ở trên sách, thế nên cô cũng chỉ coi nó như một truyện thần thoại mà thôi.

Nói chung, con người muốn trở thành ma cà rồng thì phải uống máu của ma cà rồng, nhưng đồng thời, con người chuyển hóa thành ma cà rồng cũng sẽ chỉ có thể tồn tại trong thân phận tôi tớ, không thể nào phản kháng lại được mệnh lệnh của ma cà rồng đã chuyển hóa mình. Mà người đàn ông này... người đàn ông này lại bị đồng hóa bởi máu của rất nhiều ma cà rồng khác nhau, nói các khác, hắn là một cá thể riêng biệt, không tồn tại dưới thân phận người hầu của bất kỳ ma cà rồng nào.

Lần đầu tiên Phong Quang nhìn thấy ví dụ sống này nên cô mất một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần. Lúc tỉnh táo lại thì không còn cảm nhận được loại khí chết chóc nặng nề toát ra từ người đàn ông này nữa, mà đã được thay thế bằng hơi thở lười biếng, thờ ơ như trước đó. Cô nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà vươn tay ốp vào mặt hắn.

Hắn thở dài:
Tiểu thư đáng yêu à, em đang làm gì thế?



Ấm!
Phong Quang vốn đang ngồi, giờ cô lại ôm mặt hắn nên cả người xích tới gần hắn thêm một chút. Cô vươn tay ra, kéo tay áo cao lên rồi nói:
Thầy xem đi, da em rất lạnh! Thầy nói thầy là ma cà rồng, nhưng mà da thầy rất ấm áp mà! Bao nhiêu năm rồi mà em chưa từng chạm vào ai ấm áp như thế này đấy!


Minh Am liếc nhìn cánh tay nhỏ trắng trẻo của cô, nghĩ xem có nên sờ thử một chút không thì tay hắn lại bị người ta nắm lấy.

Phong Quang nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh:
Nếu thầy đã là bạn học của bố em, vậy cũng là chú của em rồi, thầy yên tâm đi, em sẽ hiếu kính với thầy.


Không... hắn không cần cô hiếu kính gì cả, hắn nhìn bàn tay đang bị cô nắm lấy, thầm nghĩ chắc con bé này cảm thấy mới mẻ khi thấy hắn là một ma cà rồng có độ ấm nên mới ngồi đây lôi kéo làm quen như thế.

Đúng thế, mười mấy năm nay, Phong Quang lớn lên tại gia tộc ma cà rồng, cô sắp quên mất cảm giác con người là như thế nào rồi. Tuy rằng cô vẫn giữ thói quen sinh hoạt của con người nhưng vẫn có những thứ cô không thể nào thay đổi được, ví dụ như ngửi thấy mùi máu tươi cô sẽ thấy nó có hương vị rất ngọt ngào, hoặc ví dụ như da cô rất lạnh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.