Chương 940: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (23)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 783 chữ
- 2022-02-08 08:13:45
Minh Am nhìn bàn ăn chỉ còn lại cơm thừa canh cặn thì thái dương không khỏi giật giật:
Không ngờ nhìn em khô quắt như con nhái thế mà lại ăn khỏe như vậy.
Thầy nói cái gì cơ?
Cô gắt gao nhìn hắn chằm chặp.
Hắn cười:
Thầy bảo nếu em ăn xong rồi thì chúng ta về thôi.
Không, em còn muốn hít thở không khí ở nơi này một chút nữa.
Cô hít một hơi thật sâu:
Chờ đến sau khi trở về rồi, em lại chỉ có thể sống những tháng ngày bữa đói bữa no mà thôi.
Minh Am hoảng hốt, có cảm giác như trường của mình ngược đãi học sinh lắm vậy, hắn đáp:
Nhà ăn có đầy túi máu cho em mà.
Em không uống.
Cô nghiêng đầu hừ một tiếng:
Em thích ăn cơm, em thích ăn cơm cơ.
Minh Am nhún vai:
Thầy cũng chẳng có cách nào cả.
Hay là như thế này đi...
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt lấy lòng:
Thầy chuyển em sang khu B học, vậy thì các vấn đề có thể được giải quyết rồi.
Minh Am nhướng mày:
Ồ? Em muốn chuyển sang khu B chỉ vì muốn giải quyết vấn đề ăn cơm thôi à?
Vâng, nếu không thì còn gì nữa?
Nếu thầy đoán không sai, nam thần mà em muốn theo đuổi cũng ở khu B phải không?
Cô giả ngu:
Thầy nói gì thế, sao em nghe mà chả hiểu gì?
Lúc người nào đó khi khóc quá thương tâm đã nói cô ấy tiến vào đây học có một phần nguyên nhân là để theo đuổi nam thần.
Minh Am lại uống một hớp rượu, khóe môi nở nụ cười biếng nhác, trong mắt dường như có men say.
Phong Quang liếc nhìn hắn, tự nhiên cảm thấy người đàn ông này khi say lại có sự hấp dẫn rất độc đáo, ánh mắt cô chợt trở nên mơ hồ:
Em có nói lời này thật ạ?
Chẳng lẽ thầy nhớ nhầm sao?
Đúng thế, thầy nhớ nhầm rồi.
Minh Am đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào cô nửa ngày, bỗng nhiên hắn cười xác định:
Thầy không nhớ nhầm đâu, ở trong hồi ức của em, em đã thật sự nói câu đó đấy.
Trong lòng Phong Quang như có một bầy ngựa hoang phi qua, có cần dùng plug - in lợi hại như thế không hả? Tùy tiện có thể lật xem được hồi ức của cô, thế thì cô còn có gì riêng tư nữa đây chứ?
Đúng là không có, ăn của người ta rồi thì phải nhẫn nhịn thôi, cô chẳng bướng bỉnh nổi nữa.
Minh Am lại tiếp tục khuyên răn:
Tuy rằng thầy không biết nam sinh mà em nói là ai, nhưng ở khu B thì chỉ có con người, nếu em cảm thấy hứng thú với con người thì còn đỡ, nhưng nếu là thợ săn thì... Làm trưởng bối, thầy khuyên em tốt nhất hãy thu lại tâm tư đó đi thôi. Huống hồ, em cũng không phải huyết tộc bình thường, em là thuần huyết, cho dù ba mẹ em có dồng ý thì viện Nguyên Lão cũng sẽ không đồng ý cho em kết hợp với người không thuần huyết đâu.
Cô nghe hắn nói vậy thì im lặng một hồi lâu:
Những gì thầy vừa nói, em đều biết...
Biết là một chuyện, có nghe theo hay không lại là một chuyện khác.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn:
Thầy có thể nghĩ tích cực về người khác một chút không?
Rất tiếc, thiếu những suy nghĩ tốt về người khác là một trong những khuyết điểm lớn nhất của tôi.
Cô lẩm bẩm:
Da mặt dày thật...
Cái này có được tính là khen ngợi không?
Đương nhiên không tính rồi!
Nhưng tôi vẫn cứ coi là khen ngợi đi.
Hắn cười:
Quả nhiên Phong Quang là một cô học trò ngoan biết tôn sư trọng đạo.
Phong Quang không còn lời gì để nói.
Chờ đến khi Minh Am uống hết chỗ rượu trước mặt rồi, hắn mới nhàm chán nghịch chai rượu rỗng trong tay,
Giờ đã sắp 12 giờ tới nơi rồi, em có chắc là còn chưa muốn quay về không thế?
Không ai trả lời hắn.
Hắn ngước mắt, lúc này mới phát hiện ra trong lúc mình đang uống đến mơ mơ màng màng thì cô đã nằm bò ra bàn ngủ từ bao giờ rồi.
Hắn không thể không cảm thán trong lòng một câu, Hạ Phong Quang quả nhiên là huyết tộc kỳ quái nhất mà hắn từng gặp, rõ ràng 12 giờ đêm chính là thời điểm hoạt động mạnh nhất của ma cà rồng thì cô lại nằm bò ra bàn mà ngáy o o được.