Chương 943: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (26)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 750 chữ
- 2022-02-08 08:13:46
Khi Phong Quang tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Cô mở mắt ra nhìn trần nhà, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cô cố nghĩ lại xem hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, cô nhớ rõ mình được ngài hiệu trưởng dẫn đi ăn cơm, sau đó hình như... hình như cô uống say.
Cô gãi đầu, rời giường, nhìn bản thân tàn tạ qua tấm gương, hãi hùng vội đi rửa mặt chải tóc, cô không muốn trở thành Minh Am thứ hai đâu!
Vừa mới sửa sang lại bản thân cho gọn gàng xong thì điện thoại liền đổ chuông, là một dãy số xa lạ, cô suy nghĩ một chút rồi bấm nghe, đầu bên kia truyền tới giọng nói của Văn Tiễn.
Bạn học Hạ, cô đã dậy chưa?
Câu đầu tiên của Văn Tiễn là hỏi cô đã dậy hay chưa, cô không khỏi sửng sốt một chút:
Dậy rồi... Có chuyện gì à?
Mời cô ra ngoài ký túc xá một chuyến, tôi có cái này muốn đưa cho cô.
Được... Tôi sẽ xuống ngay.
Phong Quang chạy một mạch xuống lầu, thấy Văn Tiễn đang đứng dưới gốc cây thì nhanh chóng bước qua, nói:
Anh nói muốn đưa cho tôi cái gì...
Là cái này.
Văn Tiễn đưa hộp cơm cho cô, khẽ cười nói:
Sau này tôi sẽ mang cơm tới đây, bạn học Hạ không cần ban ngày xuất hiện ở khu B nữa, dù sao đây là nội quy mà trường học đã quy định, tôi sẽ rất khó xử.
Phong Quang cầm hộp cơm nặng trĩu, vào giờ phút này khó mà không cảm thấy ngượng ngùng cho được, cô xấu hổ tới xoắn xít, đáp:
Tôi đã làm phiền anh rồi...
Giúp đỡ học sinh của Osiris là chức trách của tôi.
Văn Tiễn lại gật đầu đáp:
Tôi còn phải lên lớp, đi trước đây.
Được, hẹn gặp lại...
Văn Tiễn để lại một nụ cười và một bóng dáng cao ngất, nhanh chóng biến mất trên con đường trong vườn trường.
Phong Quang nhìn hộp cơm trong tay, trong lòng chợt cảm thấy thật vi diệu. Tự nhiên Văn Tiễn lại mang cơm cho cô mà không hề có dấu hiệu báo trước như thế, chẳng lẽ là do sức hấp dẫn của cô quá lớn nên đột nhiên hắn ta có cảm tình với cô sao? Hay thực ra hắn vốn là người tốt bụng?
Đúng rồi, sao hắn ta lại có số điện thoại của cô nhỉ?
Phong Quang nghĩ ngợi một hồi và nhanh chóng hiểu ra. Văn Tiễn là hội trưởng hội học sinh, tất nhiên cũng có trong tay tư liệu về tất cả các học sinh trong trường rồi, biết số điện thoại của cô cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc cả.
Nhưng nhiều hoặc ít, trong lòng cô vẫn cảm thấy một chút quái lạ.
…
Khi màn đêm vừa buông xuống, học sinh khu B bắt đầu quay về phòng, còn học sinh khu A bắt đầu rời khỏi ký túc xá.
Cho dù Phong Quang cảm thấy ban đêm hẳn là lúc để ngủ nhưng cũng không thể không hòa vào dòng người ra khỏi phòng và tới khu dạy học. Trong đại sảnh tầng một ký túc xá, đương nhiên, cô đụng độ với Tư Đồ U.
Đôi mắt sắc bén như mắt ưng của Tư Đồ U nhìn thiếu nữ đang đi từ trên cầu thang xuống. Những học sinh đang vây quanh hắn đều đồng thời im bặt, không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Phong Quang vẫn nhìn thẳng, cũng không định để ý tới Tư Đồ U.
Nhưng Tư Đồ U lại không dễ dàng thả cô đi như thế, bước chân của hắn ta vừa chuyển đã chắn ở trước mặt cô, hơn nữa còn nói với giọng cực kỳ gợi đòn:
Sao thế này? Đại tiểu thư Hạ gia vừa mới chuyển trường tới đã trốn học trong ngày đầu tiên lên lớp, hôm nay lại định đi học cơ à?
Có liên quan gì với anh không?
Phong Quang lãnh đạm hỏi một câu, rất có khí thế
biết điều thì đừng có tới gây sự với bổn tiểu thư
.
Đáng tiếc, Tư Đồ U trước giờ hoàn toàn không biết hai chữ
biết điều
viết như thế nào, hắn ta chậm rãi nói tiếp:
Hạ Phong Quang, tôi cho cô một lời khuyên, ở Osiris này, quá thu hút ánh mắt của người khác không phải chuyện tốt đâu.