Chương 948: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (31)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 841 chữ
- 2022-02-08 08:13:46
Tốc độ chạy của người sói cực kỳ nhanh, ít nhất nếu một ma cà rồng mà không có thiên phú về tốc độ thì không bao giờ có thể chạy thoát khỏi tay người sói được.
Phong Quang nghe tiếng gió gào thét bên tai, nằm bò trên lưng sói, những cơn xóc nảy khiến cô muốn nôn ọe. Cô túm chặt lông sói, cố gắng ngồi thẳng người dậy. Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh thay đổi liên tục, biết chỉ trong thời gian vài chục giây ngắn ngủn, cô đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi trường Osiris rồi.
Cô Hạ, tôi khuyên cô đừng nghĩ tới việc nhảy xuống, tốc độ này sẽ khiến cô ngã rất đau đấy.
Người sói đang cõng cô mở miệng, là giọng một gã đàn ông.
Một giọng đàn ông khác mang đầy vẻ vui sướng cũng vang lên sau đó:
Đúng thế, đúng thế, cô ngoan ngoãn ngồi yên đi, không nên nhảy xuống, nếu mà ngã thì mặt sẽ mất xinh đấy.
Gió thổi phần phật làm cho tóc Phong Quang cũng bay tán loạn, cô cắn răng nói:
Các người là người của Dạ Vụ đúng không?
Đúng thế!
Âm thanh tràn đầy sức sống kia lại vang lên:
Tên tôi là Dạ Vũ, người cõng cô tên là Dạ Tuyết, chúng tôi tới đón cô về làm tộc trưởng phu nhân!
Khóe mắt Phong Quang dựng ngược lên,
Tôi đã nói rõ với Dạ Vụ rồi cơ mà! Tôi không có hứng thú với anh ta. Huống hồ anh ta là người sói, tôi là người của huyết tộc, anh ta có bị điên mới muốn ở bên tôi. Các anh là người trong tộc của anh ta, sao lại có thể hùa theo anh ta làm bậy được thế chứ!
Chịu thôi cô à!
Dạ Tuyết dường như là người rất kiệm lời, chỉ có Dạ Vũ là nói luôn miệng,
Tộc trưởng nói nếu không cưới cô thì ngài ấy cũng sẽ không sinh người thừa kế cho tộc người sói bọn tôi, vừa hay trước kia cũng từng có tiền lệ người sói và huyết tộc kết hôn sinh con rồi nên tôi cũng muốn xem xem cô và tộc trưởng nhà chúng tôi sẽ sinh ra thứ gì!
Phong Quang suýt chút nữa cắn vào lưỡi. Cô hoàn toàn không ngờ được người của Dạ Vụ lại có thể tìm được tới nơi thâm sơn cùng cốc như Osiris, cô gào lên:
Muốn sinh thì tự anh ta sinh đi! Bà đây còn lâu mới sinh con cho anh ta!
Nói xong, mắt cô liền nổi lên một tia tàn nhẫn, cắn răng nhảy khỏi lưng sói.
Dạ Vũ hét lên:
Con mẹ nhà nó, cô chán sống rồi!
Hành động này của Phong Quang chẳng khác nào nhảy xuống từ một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, cô lăn trên mặt đất mấy vòng, cả người đụng phải không ít cành cây và đá, cuối cùng lăn xuống một sườn núi cho đến khi đụng phải một thân cây mới dừng lại. Nhưng bất hạnh là phần bụng của cô lại đập vào thân cây, vì lực va đập quá mạnh nên cô phun ra mấy ngụm máu, hoàn toàn không có sức lực động đậy nữa.
Cô không sợ mình sẽ chết vì năng lực sinh tồn của huyết tộc rất mạnh, chỉ cần không bị đâm xuyên tim, tiêu diệt linh hồn thì sẽ không thể chết được, nhưng mà... giờ cô đang đau muốn ngất đi.
Có điều, gì thì gì, cô cũng sẽ tuyệt đối không kết hôn với tên người sói kia.
Phong Quang giơ cánh tay trầy xước lên lau máu tươi trên khóe môi, cố gắng chống vào thân cây đứng lên. Giờ cả người cô đều đau, mặt cũng đau, trong lòng cô cũng đoán được là mặt cô đã bị thương rồi, nhưng cô cũng chẳng có thời gian để bận tâm tới điều đó. Cô chỉ nghĩ tới việc phải trốn càng xa càng tốt, hai người sói kia sẽ nhanh chóng lần theo mùi hương của cô để tìm tới đây, đến lúc đó, cô sẽ chẳng có tí sức phản kháng nào nữa.
Mỗi một bước đi, Phong Quang đều cảm giác được cả ngũ tạng lục phủ đều đau buốt. Rừng này có rất nhiều cây, cô đi được hai bước lại chống vào một thân cây để lấy sức, nhưng dù sao cả người cũng đang bị thương nên chưa đi được bao lâu, giác quan nhạy bén của huyết tộc đã mách bảo với cô rằng, hai người sói kia đã đuổi tới đây rồi.
Trước mặt cô nhanh chóng xuất hiện hai người đàn ông, một người cao chừng 1m8, nhìn mạnh mẽ, đẹp trai, một người khác chỉ chừng 1m7, nhìn khá là thanh tú, đáng yêu.
Nam sinh đáng yêu kia lên tiếng:
Cô Hạ, cô khiến mình trở nên thê thảm như thế kia... sao chúng tôi có thể báo cáo kết quả với tộc trưởng được đây.