• 6,566

Chương 951: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (34)


Phong Quang là một con mèo như thế, nhưng quan trọng nhất là thế giới này hoàn toàn không có con mèo cưng nào như cô cả.

Cô là độc nhất vô nhị.

Minh Am thấy thật đau đầu, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống đối mặt với một người làm mình tức giận mà lại không thể đánh, chẳng thể mắng như thế này. Dù sao Hạ Phong Quang có tính cách quá mức đại tiểu thư, ai mắng cô ấy, cô ấy mà không vui lên thì sẽ trực tiếp bày ra tư thế đại thiên kim, không thèm để ý tới người đó luôn ấy chứ.

Không thể tức giận với cô, thế nên hắn cũng chỉ có thể tự bực tức với bản thân mình.

Minh Am ngồi bên mép giường, chậm rãi thở dài một tiếng. Hắn nâng tay lên, răng nanh từ từ nhô ra, hắn cắn lên cổ tay mình hai lỗ máu, hút một ngụm, lại đưa tay giữ lấy cằm cô, ép cô mở miệng ra, sau đó cúi xuống hôn lên.

Vốn dĩ việc này chỉ là để đưa máu của mình vào miệng cô mà thôi, nhưng nếu đã hôn rồi thì hắn cũng thuận tiện gia tăng nụ hôn thêm một chút.

Đây là lần đầu tiên Phong Quang nếm được mùi vị của máu, tuy rằng giờ cô đang trong trạng thái hôn mê, nhưng bản năng của huyết tộc làm cho cô không ngừng muốn hấp thu càng nhiều hơn. Thế nên, người hôn mê chủ động vươn lưỡi ra, sục sạo khắp những nơi có chứa hương vị của máu trong khoang miệng hắn.

Đối với hắn mà nói, đây là một sự vui mừng.

Minh Am tạm thời rời khỏi môi cô, thấy cô bất mãn hậm hực mấy tiếng, hắn lại nói:
Nhóc con, không cần gấp gáp như thế.


Muốn thân thể của cô nhanh chóng hồi phục thì chỉ một ngụm máu của hắn là không đủ. Minh Am lại một lần nữa hé miệng cắn cổ tay mình, một lần nữa hôn môi cô. Lúc này, hắn cũng không vội vã đẩy hết máu trong miệng sang cho cô mà chậm rãi chờ cô vươn đầu lưỡi tìm kiếm, liếm láp... Cho dù đây chỉ là động tác theo bản năng của cô mà không hề có kỹ thuật gì, nhưng Minh Am vẫn cảm thấy thật sự... kích động lòng người chết mất thôi.

Sự tình xảy ra ở quán rượu hôm ấy như đã mở ra một cánh cửa mới trong thế giới của hắn. Hắn hoàn toàn không biết thì ra có hành động thân mật với một người khác lại là chuyện làm người ta cực kỳ hưởng thụ như thế.

Hắn dường như biến chuyện tiếp máu này thành trò chơi, không ngừng lặp đi lặp lại, hết ngụm máu nọ tới ngụm máu kia. Chờ đến khi Minh Am cảm thấy váng đầu hoa mắt thì hắn mới nhận ra là mình đã mất máu quá nhiều. Dấu cắn trên cổ tay hắn dần dần khép lại, khôi phục như lúc ban đầu bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Đồng thời, cũng vì tác dụng của máu mà những miệng vết thương lớn bé khác nhau trên người Phong Quang cũng dần khép lại, rất nhanh, những vết xước trên mặt và trên chân tay cô đều nhanh chóng biến mất không tìm thấy đâu nữa.

Tuy nhiên...

Minh Am chậm rãi vỗ nhẹ lên mắt cá chân cô, dù sao thì chỗ này cũng từng gãy xương, cho dù máu của hắn có năng lực khôi phục thì vẫn cần phải điều dưỡng một thời gian, chỗ bị thương này mới lành lại được. Không chỉ có chân cô mà cả nội tạng bị va chạm tới cũng cần có thời gian khôi phục.

Minh Am khom lưng, hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nỉ non:
Tính tình dễ xúc động như thế, chờ thêm một chút không được à?


Chỉ cần cô chờ thêm một chút thì hắn đã có thể đuổi kịp cô rồi.

Hắn lại dán lên môi cô, dịu dàng cạy khớp hàm của cô ra, muốn một lần nữa dụ dỗ cô triền miên với mình. Nhưng lần này hắn phải thất vọng rồi, vì cô chẳng có bất kỳ phản ứng gì cả, có lẽ vì lần này hắn không đem tới cho cô vị thơm ngọt của máu nữa nên cô cũng chẳng có hứng thú gì.

Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, khẽ nhéo mũi Phong Quang rồi cắn lên cánh môi cô:
Đúng là cô nhóc bướng bỉnh, không có được nửa phần lợi ích nên hờ hững với tôi ngay được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.