Chương 956: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (38)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 759 chữ
- 2022-02-08 08:13:47
Cô bị cưỡng chế ở lại nhà hắn tạm thời. Lý do rất đơn giản, trường học này chỉ có duy nhất một bác sĩ là hắn, hắn có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ phải chăm sóc cho bệnh nhân là cô. Lý do thứ hai là chân cô còn đau, tạm thời không cần phải lên lớp, nhưng những bài học bị cô bỏ lỡ cần phải bổ túc, thế nên người bổ túc... tất nhiên cũng là hắn.
Hắn nói hắn là hiệu trưởng, chuyện bổ túc học hành là quá đơn giản.
Nhưng Phong Quang hỏi một câu rất đơn giản, đã biết hai điểm A(1,2) và B(3,1), vậy phương trình đường trung trực của đoạn thẳng AB là gì?
Minh Am suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đổ ập xuống bàn nói hắn uống say rồi.
Nhưng mà chuyện hắn nói hắn bị say có thật hay không thì cũng không thể làm thay đổi quyết tâm muốn về nhà của Phong Quang. Cô là người có đầu óc chậm chạp mà cũng có thể nhận ra cảm tình của lão già Minh Am này với mình không bình thường chút nào. Nhưng cô chỉ có một ý tưởng duy nhất, đó là trước khi chính bản thân cô cũng cảm thấy thích hắn thì cô phải cố gắng đi công lược nam sinh Văn Tiễn kia mới là chính đạo.
Nhưng mà, chỉ cần Minh Am giả chết thì cô cũng chẳng có cách nào rời khỏi căn nhà này. Điện thoại thì hết pin, không tìm được cục sạc nào, cũng không thể gọi điện thoại bàn ra ngoài cầu cứu. Giờ chân cô còn bị thương, sức khỏe cũng chưa ổn định, chẳng lẽ bảo cô nhảy cửa sổ trốn sao?
Bất tri bất giác, cô rối rắm như thế suốt một ngày dài, màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, Phong Quang nằm trên giường lăn lộn mãi không thể ngủ nổi. May mà Minh Am cũng không tệ lắm, nhường phòng ngủ của hắn cho cô, còn hắn thì quét dọn cái phòng nhỏ chẳng khác nào kho hàng rồi chuyển sang đó.
Phong Quang cũng không phải người bị lạ giường gì, nguyên nhân khiến cho lúc này cô chưa ngủ được có hai điều, thứ nhất là vì cô đang nghĩ xem phải làm cách nào mới trốn khỏi hắn, thứ hai là... cô đói rồi.
Đúng thế, cả ngày hôm nay cô đều chưa ăn gì, tất nhiên giờ sẽ bị đói rồi.
Đồng hồ điểm 9 giờ, rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, lật chăn ngồi dậy, gào lên một tiếng:
Minh Am!
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, Minh Am khoác áo tắm dài xuất hiện, tóc của hắn vẫn ướt đẫm, từng lọn tóc vẫn đang nhỏ đầy nước, vừa nhìn đã biết là đang tắm, ngay cả râu mới nhú trên cằm cũng chưa kịp cạo đã vội khoác lấy áo choàng rồi chạy sang đây.
Hắn đi vào phòng, ngồi ở đầu giường, sốt ruột hỏi:
Sao thế? Có phải còn đau ở đâu không?
Phong Quang không nói gì, cô cắn môi lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, dường như đang đấu tranh dữ dội ở trong lòng chuyện gì đó.
Minh Am lại tưởng thân thể cô còn chỗ nào khó chịu, khi hắn đang định hỏi tiếp thì cô đã túm lấy cánh tay hắn, há miệng cắn một cái.
Lực cắn như gãi ngứa, hắn chẳng thấy đau một chút nào, ngược lại còn trêu chọc:
Em đau răng nên tìm gậy để mài đấy à?
Em... Em đói...
Cô nhả miệng ra, nhìn dấu răng để lại trên cánh tay hắn thì cảm thấy vô cùng thất bại. Đúng thế, cô rất đói, trong nháy mắt khi hắn vừa xuất hiện, trên người hắn dường như có hương vị rất đặc biệt khiến cô đột nhiên muốn ăn, muốn cắn rách da hắn, mạnh mẽ hút máu từ cơ thể hắn.
Nhưng mà... cô không có răng nanh.
Đây đúng là sự thật làm người ta thấy thật bi thương.
Minh Am nhanh chóng hiểu ra sự khó xử của cô. Sự thật hắn cũng rõ ràng, sau khi uống máu của hắn rồi, bản năng huyết tộc của cô cũng sẽ bị kích phát, bắt đầu dần dần chuyển thành một ma cà rồng chân chính.
Cho nên, đối với các món ăn của con người, cô sẽ không còn có hứng thú nữa, ngược lại, cô sẽ nghiện máu của hắn.
Đây là một chuyện vô cùng thú vị.