Chương 981: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (61)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 744 chữ
- 2022-02-08 08:13:50
Mười phút trôi qua, thiếu nữ cả người đầy mồ hôi tức giận mắng:
Yến Bạch, anh làm sao thế hả?
Làm sao cơ?
Yến Bạch đang định phát bóng liền ngừng lại, hắn ta nhìn Phong Quang đầy vô tội, đôi mắt trong sáng chỉ toàn là sự thuần khiết.
Phong Quang giậm chân nói:
Anh chơi xấu!
Đại nhân... tôi không chơi xấu mà.
Nhìn dáng vẻ của anh chẳng giống như là biết chơi bóng, rõ ràng là anh chơi xấu!
Yến Bạch:
...
Tư Đồ U và Tăng Tuyết đứng ngoài sân tennis, hắn ta châm chọc nói:
Xem ra cũng có cái mà đại tiểu thư ngây thơ không biết rồi, Yến Bạch chính là hội trưởng hội tennis khu A đấy.
Yến Bạch...
Phong Quang dùng ánh mắt cạn lời nhìn hắn,
Sao anh không nói với tôi anh vốn dĩ là hoàng tử tennis hả?
Yến Bạch lắc đầu,
Tôi không phải hoàng tử.
Phong Quang buồn bực đến mức không còn gì để nói, cô xoay người,
Không đánh nữa, dù sao cũng chẳng thắng được.
Đột nhiên lại có âm thanh xen vào:
Thế để tôi và Yến Bạch đánh một ván đi.
Không biết Minh Am đã tới đây từ lúc nào, nhận lấy cái vợt tennis trong tay Phong Quang.
Trong lòng Phong Quang nhảy dựng lên, lặng lẽ kéo áo hắn:
Anh ta chơi bóng giỏi lắm đấy.
Yên tâm.
Minh Am vỗ đầu cô,
Tôi là thầy giáo môn thể dục cơ mà.
Bên ngoài sân bóng, Tư Đồ U nặng nề hừm một tiếng.
Tăng Tuyết hỏi:
Làm sao thế?
Thầy hiệu trưởng dạy thể dục cho bọn tôi lâu như thế, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ thấy thầy ấy có dáng vẻ nhiệt tình thế này đấy.
Có lẽ thầy ấy cảm thấy Yến Bạch chơi bóng giỏi thật nên mới muốn thử một chút thì sao?
Tư Đồ U liếc nhìn Tăng Tuyết:
Cô mới chuyển tới đây nên không biết. Thầy hiệu trưởng còn là bác sĩ ở phòng y tế, còn là giáo viên thể dục của bọn tôi. Nếu có thể ngồi thì thầy ấy tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm thì sẽ tuyệt đối không ngồi. Người lười như thầy ấy, sao hôm nay lại giống như thay đổi tính nết thế được?
Tăng Tuyết không trả lời nổi.
Hai kẻ chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương nào hoàn toàn không biết, đây là người ta muốn thể hiện trước người phụ nữ của mình, thỏa mãn một chút lòng hư vinh của bản thân.
Năm phút sau, Yến Bạch không ngừng chạy tới chạy lui đón bóng rốt cuộc cũng nằm liệt trên mặt cỏ không động đậy nổi.
Ngược lại, Minh Am ở đối diện chẳng chảy một giọt mồ hôi nào, hắn buông vợt tennis ra, nói một câu đầy thấm thía:
Nhóc con, con đường cần tu hành của em còn dài lắm.
Hắn xoay người, sau khi thấy thiếu nữ đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt sùng bái thì không khỏi nhướng mày, lại vỗ đầu cô,
Tôi đã bảo rồi, tôi là giáo viên thể dục.
Đột nhiên Phong Quang cảm thấy, thì ra ông chú già nhìn luôn chán đời lại có lúc
man
như thế!
Cô nói:
Thầy à, xin hãy nhận của em một lạy!
Không...
Khóe môi hắn nhếch lên, đè thấp giọng, nói:
Anh muốn nhận toàn bộ thân thể của em cơ.
Mặt Phong Quang đỏ lên, cô vội vàng nhìn ra xung quanh, sau khi xác định không có ai nghe lén mới âm thầm thở phào một hơi.
Chuông tan học vang lên tuyên bố giờ thể dục đã kết thúc, Minh Am lười nhác nói một câu giải tán, tất cả mọi người lại quay về phòng thay đồ để thay quần áo chuẩn bị cho giờ tiếp theo.
Lúc này, đêm đã khuya lắm.
Các nữ sinh lần lượt thay quần áo rồi ra khỏi phòng thay đồ, cuối cùng chỉ còn Phong Quang chậm chạp nhất, cô vừa thay áo sơ mi đồng phục vừa ngáp một cái. Tuy rằng giờ cô đã bắt đầu uống máu nhưng sinh hoạt thì vẫn lệch múi giờ so với đám ma cà rồng ngoài kia.
Mới đóng được một nửa cúc áo thì cô đã dựa vào ngăn tủ, nghĩ thầm chỉ chợp mắt một chút, một chút...
Đến tận khi cả người nghiêng đi, ngã sang bên cạnh rồi được một người đàn ông nhanh tay bế ngang người lên.