• 6,565

Chương 999: Cua đổ thợ săn ma cà rồng (79)


Hạ Triều và Vương Từ đi rồi, nhìn bóng dáng họ cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Phong Quang một lần nữa ngồi xuống giường, hoàn toàn chẳng có hứng thú với đồ ăn mà Viện Nguyên Lão đưa tới, cho dù cô đã đói tới chóng mặt. Nhưng vì đứa con trong bụng, cô đành phải nén chịu đựng cảm giác ghê tởm trong miệng, uống hết máu mà Viện Nguyên Lão đưa tới.

Nếu bọn họ nói cho cô thời gian ba ngày thì ít nhất trong ba ngày này, bọn họ sẽ không động chân động tay vào thức ăn, tuy rằng Viện Nguyên Lão muốn chia rẽ đôi lứa nhưng cũng không đê tiện tới mức như vậy.

Cô đã hoàn toàn bị bức vào đường cùng, không biết nên làm gì mới tốt, giờ điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn đó là Minh Am vẫn chưa bị lộ. Cô cầu mong Minh Am có thể coi như không biết chuyện này, hắn đừng chạy tới Viện Nguyên Lão gây rối.

Nhưng sự mong cầu này của Phong Quang đã thất bại.

Trong đại điện của Viện Nguyên Lão, ngày hôm nay có một vị khách ghé thăm, còn là một vị khách không mời mà tới.

Các trưởng lão đang tiến hành hội nghị im bặt, bọn họ nhìn người đàn ông đang nghênh ngang từ cửa đi vào, ai nấy đều quay sang nhìn nhau.

Bởi vì không có sự cho phép của họ thì không ai có thể xông vào được, đặc biệt, người xông vào còn là một thợ săn ma cà rồng nữa chứ.

Người trấn định nhất là Mạc Phong. Ông ta đứng lên, đây là một loại lễ tiết khi đối đãi với người khác. Sau đó, ông ta hỏi một câu mà tất cả mọi người đều muốn biết đáp án:
Minh Am, sao cậu lại tới đây?



À, xin lỗi.
Minh Am vẫn cứ lơ đễnh, sa sút tinh thần như cũ. Hắn gãi đầu, ngượng ngùng nói:
Quấy rầy các vị mở họp rồi, tôi thật sự xin lỗi nhé.


Hắn tùy tiện ngồi xuống đối diện với Mạc Phong, có thể thấy lời xin lỗi của hắn cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Có trưởng lão phát ra âm thanh không hài lòng, bọn họ không phủ nhận chuyện những năm gần đây Minh Am đã có cống hiến cho cả Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn. Nhưng người đàn ông này suy cho cùng vẫn thuộc phe thợ săn ma cà rồng, hắn lại biểu hiện ngang ngược như thế ngay trong Viện Nguyên Lão, thái độ này quá mức kiêu ngạo rồi.

Chỉ sợ tại đây, người duy nhất vẫn không thay đổi sắc mặt là Mạc Phong. Ông ta ngồi trở lại ghế của mình, sau khi cảm nhận rõ ràng người đàn ông kia tới không có mục đích gì tốt, ông ta vẫn cứ bày ra vẻ mặt ôn hòa, hỏi:
Minh Am, lần này cậu đột nhiên tiến vào Viện Nguyên Lão của chúng tôi, không biết là có chuyện gì quan trọng hay không?



Chuyện quan trọng ấy à? Không không không...
Minh Am khẽ cười,
Tôi chỉ tới đón vợ về nhà thôi.


Ai nấy đều chớp mắt chẳng hiểu ra sao.

Minh Am buồn bã nhún vai:
Đám lão già độc thân các ông không hiểu đâu, sau khi mỗi ngày ngủ với vợ mình rồi thì ai mà chịu nổi cảnh phòng không gối chiếc nữa chứ.


Lời này khiến cho mặt của một đám người già độc thân không khỏi hết xanh lại trắng.

Mạc Phong quả nhiên vẫn là Mạc Phong, ông ta đã hiểu ngay ra ý của Minh Am rồi. Nhưng, ngay cả bản thân ông ta cũng khó mà tiếp thu được tin tức thình lình ập tới này, ông ta đáp:
Minh Am, cậu đừng nói đùa thế, ở đây không có vợ của cậu đâu.



Viện trưởng nghĩ là tôi nói sai à?
Minh Am nheo mắt, cười y như một con hồ ly, chẳng qua không khí trong đại điện theo tiếng cười của hắn mà càng lúc càng lạnh như băng.

Mạc Phong cũng cười, nếp nhăn hiện rõ trên mặt làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ về năm tháng,
Sao cậu không nói rõ mọi chuyện ra nhỉ? Nếu hôm nay cậu đã tới đây, có lẽ đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi.



Ôi, ông đừng nghĩ nhiều.
Minh Am nhướng mày cười đáp:
Hôm nay tôi tới đây, chỉ có một mình thôi.


Hắn cũng chẳng mang theo cái gọi là đồng bọn, bởi vì trong bất kỳ chuyện gì, chỉ có mình hắn là đủ rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.