Chương 673: Vợ kiếm tu đương nhiên là kiếm (62)
-
Nhật Ký Hắc Hóa Của Bạch Nguyệt Quang
- Mao Mao Ru
- 928 chữ
- 2022-03-11 03:05:34
Đến giờ rồi.
Quan Tình ngồi trên xe lăn đột nhiên đứng dậy, dù đứng thẳng sẽ khiến hắn ta đau đớn không chịu nổi, nhưng để A Viện tỉnh dậy n8hìn thấy dáng vẻ hoàn hảo nhất của mình thì thể này cũng đáng.
Khi trận pháp xuất hiện, Ninh Ninh đau đớn, cơn đau này đến từ việc nà3ng và Cô Ảnh đang bị cưỡng ép tách ra.
Trong bóng đêm, một bóng hình lảo đảo dần xuất hiện,
Quan Tinh bỏ tay xuống, trầm giọng nói:
Ngươi đúng là ngoan cư5ờng hơn cả tưởng tượng của ta.
Cuối cùng, sau khi một tia sét đánh trúng, hắn quỳ rạp xuống đất.
Ninh Ninh kêu lên:
Vô Dục!
Quan Tinh ho một tiếng, giơ tay lau vệt máu bên khóe môi, nhìn thiếu niên đã được nhuộm đỏ bởi máu trên đất, nói lời từ tận đáy lòng:
Không thể không nói, sức sống của người đã vượt qua phạm vi một tu giả bình thường rồi.
Ninh Ninh nghiến răng nghiến lợi:
Thả hắn đi! Nếu không ta sẽ loại bỏ tất cả linh khí có trong Cô Ảnh Kiểm để người đợi thêm trăm năm nữa!
Công chúa điện hạ...
Hắn bước lại gần nhưng lại bị một bình phong vô hình cản lại.
Quan Tinh dùng thuật pháp mấy lần, sắc mặt cũng dần tái nhợt, hắn ta nhắc nhở:
Không muốn chết thì đừng lại gần.
Máu tươi nhuộm đỏ mắt khiến hắn trông như quỷ Tu La bò ra khỏi địa ngục.
Khi hắn vươn bàn tay run rẩy muốn chạm vào thân kiếm, thì một sức mạnh từ phía sau đánh bay hắn, hắn ngã mạnh xuống đất, phun máu tươi.
Ánh sáng từ trận pháp lóe lên chiếu sáng khuôn mặt Quan Tinh, sự mong đợi trong đôi mắt hắn cà9ng thêm điên cuồng.
Trong nháy mắt, ánh mắt Quan Tinh thay đổi, hắn ta giơ tay lên phóng thuật pháp ra ngăn lại vô vàn kiểm khi đang 6lao tới.
Đôi mắt Vô Dục đen nhánh như màn đêm, vết máu dính trên làn da tái nhợt càng khiến hắn thêm nguy hiểm yêu nghiệt.
Theo lý mà nói, đáng ra hắn phải bị A Li giam trong một căn phòng nào đó, nếu hắn đã thoát ra được, có lẽ A Li đã xảy ra chuyện rồi, nhưng Quan Tỉnh không lo lắng điều này. Hắn ta chỉ thấy may khi mình đã sắp xếp xong kết giới quanh sân, Vô Dục không thể truyền tin cho người bên ngoài, kế hoạch hồi sinh A Viện của hắn ta sẽ không bị cản phá.
Vô Dục.
Ninh Ninh đang trong trạng thái ý thức hỗn loạn, nhìn thấy dáng vẻ vết thương chồng chất của thiếu niên mà mình nuôi lớn, nàng mới hơi tỉnh táo lại.
Vô Dục thể này hoàn toàn không phải đối thủ của Quan Tinh, nàng đã bảo hắn đi đi mà bây giờ hắn còn đến chỗ này lấy trứng chọi đá là thế nào!
Bây giờ điều duy nhất hắn ta muốn là A Viện sống lại, đúng vậy, A Viện sẽ sống lại nhanh thôi.
Giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên vang lên:
Chuyện còn chưa xong đầu.
Bỗng nhiên, một bàn tay đầy máu bầu lên mép bàn đá.
Thiếu niên áo trắng nhuốm máu cố gắng chống bàn đá đứng dậy, dù đau đớn đến cực điểm nhưng hắn vẫn nở nụ cười:
Công chúa điện hạ gọi tên ta nghe hay thật.
Đột nhiên trước mắt Quan Tỉnh lại xuất hiện một thân hình đầy máu, hắn ta phản ứng rất nhanh, đỡ lấy một chưởng của thiếu niên nhưng phải lùi lại hai bước, ngay sau đó, không cho hắn ta cơ hội thở dốc, Vô Dục lại tấn công lần nữa.
Hẳn tấn công không theo quy tắc nào nhưng vừa nhanh vừa mạnh, dường như sau khi vứt bỏ nhận thức của nhân loại, hắn đã hóa thành dã thú. Trong đêm tối chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu quỷ quyệt, bản năng thân thể đang điều khiển hành động của hắn.
Ninh Ninh không kiềm chế được mà kêu lên:
Không phải ta đã bảo người đi rồi sao?
Vô Dục nhìn Cố Ảnh Kiếm, chậm rãi chớp mắt, trong thời điểm máu me thể này mà lại khiến người ta cảm nhận được sự tủi thân của hắn.
Ninh Ninh cao giọng:
Mặc kệ ta đi, Vô Dục, ngươi rời khỏi đây đi!
Vô Dục ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn bước chân về phía trước, tia sét trong trận pháp mang khiến hắn khó mà bước đi nổi, nhưng trước ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng của Quan Tinh, hắn vẫn kéo lấy thân thể nặng nề tiến lên, càng đến gần trung tâm trận pháp, sự đau đớn mà hắn phải chịu càng lớn.
Quan Tinh cười:
Nghi thức đã bắt đầu, ngươi nói gì cũng không có tác dụng.
Hắn ta từng được xưng là thiên tài kiểm thuật, là hy vọng tương lai của Tiên Môn, chắc chắn sẽ cứu giúp người đời, nhưng bây giờ, trong mắt hắn ta, tỉnh mạng của tất cả mọi người đều không quan trọng, bao gôm cả bản thân hắn.
Bộ áo trắng của thiếu niên nhuốm máu, mỗi bước hắn đi, vết thương trên người lại rỉ máu, hắn giẫm lên con đường đẫm máu tươi của mình, cả người nồng mùi máu tươi.
Để duy trì sự tỉnh táo, hắn đã tự tay làm bản thân thương tích đầy mình,
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.