• 1,117

Chương 357: Bình dấm chua



Bây giờ em có phải đến nhà họ Trịnh gặp anh ta đâu, đang ở địa bàn của chúng ta mà anh lo gì?
Triệu Hàm Như mỉm cười,
Không có chuyện gì8 đâu, anh ta không dám làm gì em đâu, trong nhà có nhiều vệ sĩ như vậy cũng không phải là để trưng, em giải quyết cho xong mấy chuyện thô3i, các anh cứ ăn trước đi.

Tạ Doãn, phái hai vệ sĩ kiểm tra an ninh cho Trịnh Hiệu Dương, tôi muốn làm loại kiểm tra nghiêm khắc nhất ấ9y.
Khúc Nhạc nghiêm mặt nói với Tạ Doãn ở đầu bên kia điện thoại.


Cần gì phải khoa trương như vậy? Em không tin là anh ta có th6ể làm xằng bậy trong nhà mình được, em cũng khá nhân từ với bọn họ, Trịnh Kính bị trừng phạt là đúng người đúng tội, chỉ cần Trịnh Hiệu D5ương không làm loạn thì chuyện này không liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng không phải kẻ đần, chắc cũng hiểu đạo lý này, anh cứ yên tâm đi.


Nhưng giờ sắp ăn cơm rồi mà, em lo anh ấy bị đói đấy chứ?
Triệu Hàm Như nóng ruột, rõ ràng là cô đang nghĩ cho Khúc Nhạc, sao bây giờ mọi người nói thế này, giống như cô và Trịnh Hiệu Dương có gian tình không bằng. Trình Tử Ngôn và Lý Chấn Dương khẽ giật mình, không hẹn mà cùng bật cười.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ khác xa nhau thật đấy.

Tôi còn nghĩ hai người ở với nhau nhiều năm như vậy thì phải ăn ý lắm chứ.

Hai người xác định là về sau có thể vui vẻ làm vợ chồng à? Rõ ràng hai người không cùng một sóng não mà...

Mọi người đang suy nghĩ nhiều đấy chứ?! Đánh chết thì tôi cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này mà mọi người cũng nghĩ ra nỗi...
Triệu Hàm Như thẹn quá hóa giận,
Bây giờ để em đuổi Trịnh hiểu Dương đi, để không ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng ta nữa.


Em không ăn, anh ngồi một mình cũng nuốt không trôi, anh muốn đi xem cùng em.
Rốt cuộc sắc mặt của Khúc Nhạc không còn căng thẳng nữa, khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh ghé sát vào người cô nói khẽ,
Giải quyết dứt điểm chuyện nhà họ Trịnh đi, đừng suốt ngày nhớ mong đến nhà họ nữa.


Em đâu có nhớ mong ai?
Triệu Hàm Như nâng tông giọng, chỉ hận không thể bổ đầu anh ra xem anh đang nghĩ cái quái gì.

Hận bọn họ cũng là một kiểu nhung nhớ. Anh hy vọng sau khi chuyện này giải quyết xong, em sẽ vĩnh viễn không nghĩ đến tên Trịnh Hiệu Dương đó nữa, kể cả căm ghét thù hận cũng không còn nữa, coi anh ta là người vô hình, được không?
Khúc Nhạc ôm eo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa trầm giọng nói.
Anh thật đúng là đồ...
Triệu Hàm Như bật cười thật khẽ:
Đồ hay ghen! Chuyện kiểu này mà anh cũng ghen được.


Nghe nói hai người bọn họ kết hôn mà không hề thống báo cho ông cụ một tiếng, e là ổng cụ tức không nhẹ đâu nhỉ?


Cũng thường thôi, chỉ là có cảm giác buồn rầu con gái lớn không giữ được nữa. Hàm Như nhất định phải gả cho cậu ấy, ông cũng không thể cứng rắn ngăn cản được. Ông cũng rất hài lòng đối với Khúc Nhạc. Dù sao thì có ai mà không biết Khúc Nhạc thâm tình bất hối với cô ấy, đã đạt đến cấp bậc sách giáo khoa rồi, ông còn có gì để bắt bẻ được nữa? Cũng đâu phải Hàm Như muốn gả cho tôi.
Trình Tử Ngốn rót cho mình rót một chén rượu:
Cho nên mới nói, lòng dạ của đàn ông rất kỳ quái, lúc gieo họa cho khuê nữ nhà người ta thì đều lý lẽ rất thẳng thắn hùng hồn, đến lượt con gái nhà mình lấy chồng thì lại ngàn chọn vạn tuyển, sợ con gái mình chịu oan ức.

Triệu Hàm Như lắp bắp giải thích Khúc Nhạc, nhưng có vẻ không hiệu quả lắm.

Con nhóc này, em vẫn chưa nghĩ thông được chuyện này?
Trình Tử Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
Bây giờ tất nhiên là phải dẫn Khúc Nhạc đi gặp anh ta cùng em rồi, hai người đã không có gì với nhau thì sao phải tránh mặt Khúc Nhạc chứ?


Hai người này thật đúng là dây dưa không dứt.
Trình Tử Ngôn không chịu nổi mà lắc đầu, mặc dù nghe không được bọn họ đang nói gì, nhưng cái kiểu dính nhau như sam ấy thực là khiến người ta nổi da gà.

Lần này cuối cùng Đường lão cũng yên tâm rồi nhỉ?
Lý Chấn Dương cười nói. Trước đó Đường lão còn đặc biệt tới tìm anh dặn dò một phen, yêu cầu anh đảm bảo an toàn cho cháu nội vàng ngọc của ông, anh mới biết được Đường lão để tâm tới Triều Hàm Như đến nhường nào, nếu không phải Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đã sớm đính hôn rồi thì chỉ sợ ông sẽ không nhà người để cô gả cho cậu ấy nhanh như vậy, nhưng mà hình như chuyện kết hôn bọn họ cũng không hề cầu xin sự đồng ý của ông cụ.
Triệu Hàm Như thì tỏ vẻ không sao cả, nhưng sắc mặt Khúc Nhạc lại trầm lại, cực kỳ khó nhìn.
Anh nói em này, em chẳng hiểu lòng dạ đàn ông gì cả, em một mình đi gặp người đàn ông khác, lại còn là người đàn ông đã từng có tin đồn với em, sao Khúc Nhạc của chúng ta có thể yên tâm được chứ? Bây giờ em còn luôn miệng nói đỡ cho người đàn ông đấy, anh thấy cũng khó chịu. Em và Trịnh Hiệu Dương không có gì với nhau thật đấy à?
Trình Tử Ngôn có chút hả hê cười cười.
Lúc này Triệu Hàm Như mới hiểu ra chuyện này sai sai ở chỗ nào, nghẹn lời nhìn Khúc Nhạc, nhớ đến những lời mà Dư Mịch đã từng nói với mình, cuối cùng lại thấy xấu hổ, nghĩ một lúc lâu rồi mới nói được một câu,
Đương nhiên là em không có gì với anh ta rồi, cái tên bệnh tự kỷ giai đoạn cuối đó... Anh cũng biết là em không có gì với anh ta mà...

Đường lão yêu thương cháu gái đã có tiếng rồi, trong mấy đứa cháu gái, Triệu Hàm Như là đứa lấy chồng sớm nhất, cũng khó trách ông không yên lòng, thậm chí vì để tránh cho bố mẹ chồng Triệu Hàm Như khiến cô khó chịu, ông còn giam lỏng Khúc Tòng Giản và Lý Tịnh, cũng không còn người ông nội nào có thể làm được đến mức này như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ.