• 20

Chương 2: Chấp nhận


Khi thức dậy lần thứ hai thì đã 4h chiều, dù biết mọi chuyện xảy ra rất khó quay trở về nhưng tôi vẫn khá thất vọng. Haiz, thôi thì đành chấp nhận vậy, chứ biết làm sao bây giờ, tôi là thế, một con người tâm hồn tự do và khá lạc quan. Hay nói cách khác là tôi khá vô tâm, phải chăng đây là sự trừng phạt của tôi a.
Cố gắng lục lọi kí ức của mình tôi biết được khá nhiều tin tức hữu ích. Phù, may mà không đen đủi đến nỗi kí ức cũng không có nếu không thì tôi cũng không biết sống sao nữa đây. Tên hiện tại của tôi là Kim Na Eun, khá bất ngờ là bây giờ tôi 18 tuổi trẻ hơn trước hơn 5 tuổi lận , vừa vượt qua kì thi tuyển sinh lên đaị học và đang trong thời gian chờ đợi nhập học. Khá bất ngờ là "tôi" là con lai, có bố là người Hàn và mẹ là người Việt nên tôi biết được 2 thứ tiếng nếu không một ngày lỡ miệng nói câu tiếng Việt lại có người nghi ngờ thì cuộc đời tôi game over luôn rồi.
Ừm, giới thiệu một chút là gia đình mới của tôi. Là một gia đình kiểu mẫu, có 5 người, ngoài bố mẹ ra thì tôi có một chị gái ( oh yeah, tôi mong ước có chị gái lâu rồi a) , tôi và một cậu em trai.
Bố hiện tại của tôi tên Kim Chul, người cũng như tên,là một người đàn ông mạnh mẽ,cứng rắn nhưng lại rất yêu thương tôi, ông 52 tuổi hiện đang mở một cửa hàng nội thất handmade. Mẹ tôi tên Lê Hoàng An,xinh đẹp dịu dàng đúng chuẩn cô gái Việt Nam truyền thống, 50 tuổi đang làm giáo viên dạy tiếng việt cho một trung tâm giáo dục (cái này tôi k rõ lắm ). Chị gái tôi tên Kim YiWon , 25 tuổi và đang làm nhân viên văn phòng, tính tình khá giống bố tôi, mạnh mẽ quyết đoán, là người phụ nữ xinh đẹp thông minh, em trai tôi tên Kim YaeGun 12 tuổi, còn đang học trung học, tính tình của nó ngược lại giống mẹ tôi, hiền lành nhưng rất có chủ kiến , nó mới mấy tuổi a, xem xét lại thì cả nhà tôi có mỗi tôi là làm mọi người lo lắng chăm sóc thôi, vì trước đây "tôi" khá trầm tính,lại ngây thơ nên đến cả thằng em trai cũng cần quan tâm ngược lại tôi.
Hiện tại thì cả nhà tôi đang về nhà nội tôi nên không ai ở nhà. Vì vừa thi xong nên bố mẹ để tôi ở nhà nghỉ ngơi cho nên mới không ai phát hiện là tôi đã là "tôi" khác a.
ọc......ọc.....
Ha ha, mãi mê suy nghĩ bây giờ mới thấy đói, lần theo kí ức tôi chui vào nhà bếp, đơn giản nấu gói mì ăn xong tôi liền thay đồ ra ngoài. Đơn giản một chiếc quần jean, với chiếc áo phông trắng khoác vào một chiếc áo khoác dáng dài ấm áp là xong. Áo dáng dài a, mơ ước của bao nhiêu nấm lùn là đây, được khoác chiếc áo này nhưng chỉ dám nhìn mấy cô nàng cao kều mặc vậy mà nay tôi làm được rồi, muahaha. Với lấy chiếc túi xách màu đen trên móc quần áo kèm theo điện thoại di động tôi đã sẵn sàng đi ra ngoài.
Bước ra đường mà với tôi vừa quen thuộc lại xa lạ, nhìn những biển quảng cáo hay chương trình truyền hình tôi vui mừng khi mình nhận biết được cả chữ và tiếng Hàn. rẽ vào một ngõ nhỏ, tôi phát hiện một cửa tiệm bán đồ để làm đồ dùng handmade nên tôi ghé vào xem ( vì tôi khá thích làm đồ handmade nhỏ nhỏ xinh xinh và tôi cũng khá có năng khiếu cho sở thích này ). Khi bước vào tôi bị hấp dẫn bởi những món đồ ở đây, tuừng cái từng cái đều đáng yêu trong mắt tôi, tôi mải mê đến nỗi quên cả thời gian luôn, tôi như lạc vào thế giới của mình cho đến khi một cậu nhóc đến phá vỡ sự mê muội ấy.
- Cậu cần tôi giúp gì không ?
Cậu nhóc hỏi tôi.
- À, không cần đâu, cảm ơn bạn.
Hóa ra nhóc ta là nhân viên làm ở đây, mà, sự thật là thân xác bây giờ của tôi chắc cũng tầm tuổi cậu nhóc này thôi , suýt nữa thì tôi đã buột miệng xưng chị rồi,ha ha, may thật. cậu ta rất đẹp, đúng gu của tôi thế nhưng tôi cũng tự hiểu lấy bản thân mình, làm người là phải khiêm tốn, khiêm tốn a. Trai đẹp chỉ để ngắm thôi,ahaha, vậy là vô tình tôi đã trở thành một vị khách khá thường xuyên ở đây rồi cho xem.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Thay Đổi Cuộc Sống.