Chương 481: Dấu hiệu đầu của sự sụp đổ
-
Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
- Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
- 3172 chữ
- 2022-02-06 09:08:50
Bạch Hi Cảnh cho rằng trận vật lộn trên giường đó đã vượt quá xa ngoài tầm nhận thức của tiểu hòa thượng nên mới khiến cho Tiểu Tịnh Trần không bình thường đến mức tinh thần hốt hoảng. Anh liền vì nguyên nhân đó mà ghi sổ nợ ông Spielberg Roth một lần. Đồng chí đạo diễn tỏ vẻ ông hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn, ngay cả Bạch Hi Cảnh cái người bình thường này cũng đều có thể gánh được nhu cầu vượt qua
luân lý đạo đức con người
của vai diễn như thế này, thì không có lý do gì mà cô bé Tiểu Tịnh Trần không bình thường lại chịu ảnh hưởng của nó được.
Điều này không khoa học!
Nhưng giờ phút này hai người lại hoàn toàn không ý thức được, việc này mới chỉ là màn mở đầu mà thôi.
Người nối ngôi vương vừa mới ra đời liền bị sát hại, trùng tộc lại không hề truy sát những quân hạm phát động tấn công của Đế quốc. Cũng không phải là bọn chúng nhẫn nhịn mối hận này lại, mà là nữ chúa phẫn nộ đã bắt đầu triệu tập tất cả lực lượng của trùng tộc, nó muốn báo thù. Nó muốn những con người ngu ngốc đó phải đền mạng cho đứa con vô tội của nó. Ngân Hà đế quốc, sắp sửa phải đối đầu với kẻ thù đáng sợ nhất của mình!
Cách tinh hệ của trùng tộc gần nhất vừa may lại là ngôi sao với nhiệm vụ làm trạm gác ở tiền tuyến mà Lolita Royal đang đi lính có số hiệu là S23.
Ngày hôm đó, Lolita Royal điều khiển người máy chói mắt giống như ngọn lửa cháy của mình đọ sức rèn luyện với cỗ máy có tên Phi Tường của Edward thì phía trạm không trung liền truyền đến một loạt những tín hiệu điện tín hỗn loạn kỳ lạ. Chỉ trong thời gian vài giây đồng hồ ngắn ngủi, tín hiệu liền biến mất không còn dấu vết, theo sau đó là cả trạm quan sát cũng mất đi liên lạc.
Trực giác của Đội trưởng của đội thông tin Harol cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta liền vội vàng đem tin tức báo cáo lên quan chỉ huy trưởng cấp cao nhất của trạm canh gác tiền tuyến - Monecis. Monecis nhanh chóng ra quyết định, hạ lệnh cho cả trạm canh gác tiền tuyến tiến hành giới nghiêm. Bất kể là những chiến sĩ đang trực ban hay là các chiến sĩ đang nghỉ ngơi cũng đều phải vũ trang đầy đủ chờ đợi ở vị trí của mình. Đồng thời Monecis cũng tận dụng quyền hạn quan tư lệnh của mình mà đem tín hiệu cảnh báo và cả thỉnh cầu quân đội đến viện trợ gửi lên cứ điểm cấp lớn hơn. Đáng tiếc, đối phương không hề hồi đáp trở lại.
Một tiếng đồng hồ sau đó, từ trên bầu trời mênh mông liền truyền đến những tiếng
vù vù vù
đau đầu nhức óc, giống hệt như có hàng ngàn hàng vạn cái máy bay cùng cất cánh mà tạo ra tiếng động. Những chiến sĩ khác vẫn còn chưa kịp phản ứng trở lại thì âm thanh quen thuộc đã khiến cho sắc mặt của Lolita Royal thay đổi nhanh chóng. Sắc đỏ hồng hào trên mặt cô đã rút đi sạch sẽ không còn một chút nào, cả người cô đều đang run rẩy. Không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi sự hận thù khắc từ sâu trong xương tủy. Trong mắt cô bắn ra ánh sáng hung ác kịch liệt.
Edward khó hiểu mà liếc nhìn cô một cái, hiểu nhầm nguyên nhân khiến cô run rẩy mà an ủi:
Đừng sợ, lần đầu tiên cô lên chiến trường, chỉ cần đi theo chúng tôi là được.
Lolita Royal chầm chậm lắc đầu, hơi động đậy khóe miệng, nhưng lại không thốt ra lời nào. Rất nhanh sau đó, bầu trời vạn dặm không mây dần dần xuất hiện những cái bóng dáng màu đen, giống hệt như một cái nồi to từ từ ập xuống dưới vậy. Cứ điểm trạm gác nơi tiền tuyến chầm chậm xuất hiện sự rối loạn.
Là trùng tộc, thế mà lại là trùng tộc, làm sao có thể chứ!
Bây giờ là mùa sinh sản của trùng tộc, nên là thời kỳ mà sức chiến đấu của bọn chúng yếu nhất mới phải. Bọn chúng làm sao có thể nghĩ không thông như thế này nhỉ?
Nhiều trùng tộc như thế, ít nhất cũng phải có bảy tám quần thể đúng không?
Không dừng lại ở đó, tuyệt đối không chỉ có như thế... Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy nhiều trùng tộc như thế này.
Á. Đây chính là màn dạo đầu khi muốn thôn tính cả tinh cầu của bọn chúng mà!
Sự kinh ngạc dần dần biến đổi thành sự khủng hoảng. Trạm canh gác tuyến đầu dù sao cũng là trạm canh tuyến đầu, dù cho có là cả tinh cầu thì số lượng chiến sĩ cũng có giới hạn, tuyệt đối không thể so sánh với cứ điểm ở hậu phương được. Bình thường trùng tộc tấn công, chỉ có bốn chi trùng tộc liên quân hợp sức với nhau đã được coi là đội quân lớn rồi. Mà những thứ xuất hiện bây giờ, đừng nói là các chiến sĩ ở trạm canh gác tiền tuyến, chỉ sợ dù cho có là những tướng quân già dặn của hành tinh mẹ cũng đều chưa bao giờ thấy nhiều chủng loại trùng tộc hợp lại với nhau để đi xâm lược như lúc này.
Đám trùng tộc ùn ùn kéo đến phủ đầy trời đất quả thật chính là nến đóng phong thư ngày xưa, bao phủ một lớp dày đặc lên cả hành tinh. Thân hình của trùng tộc bình thường có thể so bằng một nửa của bộ giáp bằng máy. Cánh tay như lưỡi đao sắc bén của chúng có thể chém đứt những chất liệu làm nên những người máy chiến đấu bình thường. Những con người thường với cơ thể máu thịt ở trước mặt bọn chúng thì chỉ có nước bị giết hại. Có năng lực để đối kháng với chúng chỉ có thể là chiến hạm và người máy chiến đấu mà thôi.
Thế nhưng hành tinh giữ vai trò canh gác ở tiền tuyến này cũng chỉ là một trạm gác. Nói trắng ra là một bia đỡ đạn đen đủi, căn bản không có một chiến hạm với tính năng cao cấp nào cả. Người máy trên cơ bản cũng chỉ là những bộ giáp do chuyên gia máy móc Edward tháo dỡ từ những bộ người máy đã hết thời rồi lắp ráp lại mà thôi. Đối phó với trùng tộc bình thường thì còn tàm tạm, nhưng đối phó với đại quân trùng tộc xâm lược mênh mông cuồn cuộn thì... ha ha!
Trùng tộc thừa kế vương vị bị giết hại, lửa giận của nữ chúa đã thiêu cháy lý trí của nó rồi. Nói trắng ra, côn trùng cũng chỉ là côn trùng mà thôi. Dù cho trí thông minh của bọn chúng có tiến hóa thì vẫn còn kém xa so với con người. Nữ chúa trùng tộc đang điên cuồng vì giận dữ căn bản đã quên luôn hiện tại đang là thời kỳ sinh sản của trùng tộc. Ma nó lại trực tiếp điều động tất cả chiến sĩ trong hệ thống các hành tinh của trùng tộc, lấy hết sức lực của toàn tộc mà tiến hành trả thù Ngân Hà đế quốc một cách điên cuồng.
Lolita Royal điều khiển cỗ máy chiến đấu Hỏa Diễm của mình không chút do dự đón đầu đại quân trùng tộc đang hùng hổ ùn ùn kéo đến phủ khắp cả trời đất kia. Những ngón tay của cô giống như cơn gió mà di chuyển, thao tác trên bảng điều khiển, tần số dao động nhanh đến mức nhìn không rõ mà chỉ thấy bóng dáng. Đôi mắt xanh thẫm của cô lúc này thâm thúy như mặt biển trong đêm tối. Mây đen cũng không che phủ được những cơn sóng ngầm đang sôi trào mãnh liệt ở dưới đáy biển, mà chỉ có thể đem những tiếng sấm và ánh chớp trong đôi mắt đó che lấp đi mà thôi.
Cỗ người máy chiến đấu Hỏa Diễm giống như một cánh bèo trôi dạt trên biển côn trùng mênh mông lúc thì màu xanh lúc thì màu xám, nhỏ bé, vô định, nhưng lại tươi đẹp đến lóa mắt. Lũ côn trùng ở trước mặt thiên tài điều khiển cơ giáp thì hoàn toàn không có chút sức lực nào để chống trả. Cánh tay sắc nhọn như đao đó, những xúc tu sắc nhọn đó dưới thanh kiếm laser của cơ giáp Hỏa Diễm vậy mà lại trở nên yếu ớt như bìa đậu phụ. Cơ giáp Hỏa Diễm chém bay vài con trùng tộc ở bên người mình, lật người một cái, ngước đầu lên thả mình xuống phía dưới, đồng thời nòng pháo trên hai cánh tay, hai vai, hai đầu gối và cả phần eo của cỗ máy đều đồng loạt khai hỏa. Người máy tiến hành một trận bắn phá điên cuồng vào đám trùng tộc đang bổ nhào xuống đầy trời đất kia, bắn ác liệt đến mức những đám trùng tộc đó tan tác lả tả.
Trước khi hạ cánh, người máy Hỏa Diễm đã treo mình ở giữa không trung một cách nguy hiểm. Thi thể trùng tộc và cả những dòng máu tanh hôi thối từ trên trời đổ ập xuống, tưới đẫm bộ giáp. Bên trong người máy Hỏa Diễm, Lolita Royal cảm nhận được sự cứu rỗi trong tâm linh từ những thi thể máu tanh bẩn thỉu hôi thối này.
Cũng giống hệt như nữ chúa trùng tộc không tiếc dốc hết lực lượng của toàn tộc để đi báo thù cho trùng tộc kế thừa đời sau của nó, Lolita Royal cũng muốn báo thù cho những người đã chết oan chết uổng dưới tay trùng tộc. Trong đó có người nhà của cô, bạn bè của cô, giáo viên của cô, bạn cùng trường của cô... Cô chờ đợi ngày này đã rất lâu, rất lâu rồi. Cô không muốn lại phải tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
Sự điên cuồng của Lolita Royal đã lan truyền đến cả những người khác. Nhóm tướng sĩ trên trạm canh gác tiền tuyến một khi gặp phải sự xâm phạm của quân địch, về cơ bản là không có khả năng sống sót. Chính điều này đã tạo nên câu nói tương truyền về việc bọn họ là bia đỡ đạn. Nếu đã biết chắc là sẽ chết, không bằng kéo theo thêm vài kẻ địch chôn cùng mình. Vậy là, căn bản không cần thiếu tá Monecis phát động mệnh lệnh tấn công, những nhóm binh lính đã bị Hỏa Diễm kích động đến mức nhiệt huyết sôi sục trực tiếp hô hào xông thẳng về phía đội quân trùng tộc.
Đủ các loại hình người máy chiến đấu tự lắp ráp với hình thù kỳ quái phi lên trời. Bọn họ có thể đều trông rất xấu, nhưng tính cơ động và giá trị hỏa lực tuyệt đối vượt xa so với người máy được lắp đặt sẵn. Càng không kể đến việc những chiến sĩ có thể sinh tồn trong cứ điểm canh gác tuyến đầu có hoàn cảnh vô cùng gian khổ thế này cũng không phải là người hiền lành gì. Đến ngay cả thiếu tá Monecis cũng điều khiển một người máy do mình tự chế mà xông vào giữa đại quân trùng tộc, chém giết đỏ cả con mắt.
Đối diện với những kẻ địch đã đem cả tinh cầu bao phủ nghìn nghịt, bất cứ một chiến thuật binh pháp nào đều là uổng phí. Lọt vào trong tầm mắt của mọi người đâu đâu cũng chỉ có trùng tộc, trùng tộc và trùng tộc mà thôi. Không những không giết để mở ra được một con đường máu nhằm giành sự sống, bọn họ thậm chí đến cả chỗ để đặt chân cũng không có nữa. Chỉ trong khoảng thời gian chưa đến vài phút đồng hồ, đến cả trụ sở quân doanh cũng bị trùng tộc gặm cắn thành tổ ong.
Cả hành tinh canh gác tiền tuyến số hiệu S23 đều đã trở thành viên thuốc phủ đầy sáp nến chứa trùng tộc dày đặc. Chỉ từ những ngọn lửa chiến đấu không ngừng bùng nổ và những cỗ máy chiến đấu qua lại như con thoi mới có thể thấy được sự sống của nhân loại. Quan chức quân đội ở cứ điểm vùng biên vốn dĩ ngoảnh mặt làm ngơ với sự cầu cứu của thiếu tá Monecis cũng đã bị cảnh tượng từ vệ tinh truyền đến làm cho sợ hãi ngã xuống.
Con mẹ nó, đây tuyệt đối chính là lời cảnh báo diệt tộc!
Sĩ quan chỉ huy cứ điểm vùng biên giới không dám lại tiếp tục thờ ơ nữa, mà vội vàng nhanh chóng đem tình hình ở hành tinh canh gác tiền tuyến S23 phản ánh lên trên. Tình hình chiến đấu liền được báo cáo lên từng cấp, từng cấp một, đợi đến lúc được trình báo đến trước mặt những quan chức cấp cao của bộ chỉ huy quân sự trung ương thì sự việc đã xảy ra được cả một ngày một đêm rồi. Khoảng thời gian này, không có mệnh lệnh của bộ chỉ huy quân sự, không có một cứ điểm vùng biên nào dám xuất binh chi viện cho S23 cả. Nhìn thấy thế tấn công này của trùng tộc, bất kể là ai đến viện trợ cũng sẽ nhận lấy thương vong thảm trọng. Không có mệnh lệnh của cấp trên, ai dám động chứ?
Thế nhưng, dù cho có biết được tình hình chiếc đấu nơi tiền tuyến, mắt thấy trùng tộc chỉ bao vây thôn tính S23, căn bản không có ý tiếp tục tiến bước, nhóm những thành viên cấp cao của bộ chỉ huy quân sự lại không hề gấp gáp. Bọn họ muốn chờ để xem rốt cuộc trùng tộc muốn cái gì. Chẳng qua cũng chỉ là một cái S23 mà thôi, một hành tinh nhỏ cằn cỗi không có bất cứ nguồn tài nguyên nào, thậm chí còn không thích hợp cho con người ở lại, mất thì mất luôn đi. Mà ngay trước khi hành tinh S23 bị thôn tính hoàn toàn, bọn họ có đủ thời gian để thảo luận xem trùng tộc vì nguyên nhân gì mà lại đột nhiên phát điên... Dù sao thì trên hành tinh S23 cũng chỉ toàn là bia đỡ đạn mà!
Mặc dù biết rõ những người bị phân đến hành tinh S23 tất cả đều chỉ là bia đỡ đạn, nhưng những chiến sĩ ở hành tinh S23 tuyệt đối không ngờ được bộ chỉ huy quân sự của Đế quốc vậy mà lại có thể trắng trợn không nể nang gì, thờ ơ với sự hy sinh của bọn họ thế này. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng mục tiêu của trùng tộc chỉ vẻn vẹn là một S23 bé nhỏ này hay sao?
Không, bọn chúng chính là muốn thôn tính cả Ngân Hà đế quốc, không phải là xâm lược giết chóc, mà là thôn tính. Chỉ cần ăn sạch đám nhân loại cũng đã không thể thỏa mãn được bọn chúng nữa rồi.
Trùng tộc thực sự quá đông đảo, hơn nữa con nào con nấy đều da dày thịt béo, cánh tay sắc bén. Vừa mới bắt đầu, con người nhờ vào nhiệt huyết nhất thời và tinh lực tràn đầy và cả những vũ khí sắc bén với nguồn năng lượng đầy đủ thì còn có thể liều mạng với trùng tộc một chút. Dù sao thì, dù cho trùng tộc có đông đảo thế nào đi chăng nữa, loài người cần phải đối mặt cũng chỉ là vài con đang bao vây trước mắt bọn họ mà thôi. Thế nhưng, cùng với sự tăng lên của thời gian, một ngày một đêm không ngừng chiến đấu, dù cho có là chiến sĩ anh dũng thế nào thì cũng sẽ mệt mỏi. Càng huống hồ, là cả hai mươi tư giờ đồng hồ chiến đấu không ngừng, bọn họ đến cả thời gian để ăn cơm cũng không có, càng đừng nói đến thời giờ nghỉ ngơi.
Sắc mặt của Lolita Royal trở nên trắng bệch, môi miệng khô nứt bong ra, vành mắt cũng có chút hõm vào, cả khuôn mặt là vẻ mệt mỏi không thể che giấu được. Thế nhưng ánh mắt của cô lại rất sáng, rất sáng, sáng đến mức như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Miệng cô ngậm một ống chất dinh dưỡng, cô không biết mỏi mệt là gì mà tiếp tục chém giết kẻ địch. Cỗ máy Hỏa Diễm đã không còn thấy được vẻ uy nghi ban đầu nữa. Màu sắc đỏ tươi đã bị dòng máu tanh hôi của trùng tộc bao phủ, nhưng lại không thể tổn hại được khí chất sát phạt thiết huyết của nó.
Nhưng người máy chiến đấu Hỏa Diễm chung quy vẫn chỉ là người máy. Là người máy thì phải cần đến nguồn năng lượng, nguồn năng lượng dự trữ của hành tinh canh gác tiền tuyến cũng dần dần cung không đủ cầu. Đói khát, mệt mỏi và cả vũ khí càng ngày càng trở nên tồi tàn đã tiêu hao ý chí chiến đấu của nhóm chiến sĩ. Vì dù sao những người lấy thù hận của chính mình ra để chống đỡ giống như Lolita Royal đây cũng vẫn còn là số ít.
Ngay trong lúc các chiến sĩ của hành tinh S23 sắp không thể trụ được nữa thì ở bên tầng bao bọc phía ngoài do trùng tộc kết lại tạo thành như một lớp sáp nến niêm phong đột nhiên xảy ra một trận oanh tạc chấn động đinh tai nhức óc. Ánh lửa chiếu rọi cả một bầu trời, vậy mà lại đem trùng tộc đông nghìn nghịt phủ đầy bắn phá ra một lỗ hổng lớn. Mà ở bên ngoài lỗ hổng, từng chiếc, từng chiếc chiến hạm có tạo hình kỳ quái đang thoắt ẩn thoắt hiện. Lolita Royal ngẩng đầu lên nhìn, liếc ánh mắt đầu tiên liền thấy được một con cá voi trắng mập mạp ấu trĩ trông đến là buồn cười đang lóe lên những ánh sáng nhu hòa dưới ánh trăng lạnh lẽo. Chiếc mũi của Lolita Royal ngay lập tức có chút cay cay, tầm nhìn cũng dần dần trở nên mơ hồ.